Chắc hẳn hoa đặt ở ban công có tác dụng, đêm hôm đó Lục Minh Tiêu không nhúc nhích, ngủ vô cùng an ổn, nhưng chân mày nhíu sâu hơn, cũng không biết tại sao.
Diệp Hàm Tranh lại gọi điện thoại hỏi thím Vương, thím Vương nói còn phải quan sát hai ba ngày, nếu như thật sự không gặp ác mộng nữa, thì không sao. Trái tim lơ lửng của Diệp Hàm Tranh quay về chỗ, nhưng thiếu ngủ trong thời gian dài, vẫn có một chút ảnh hưởng tới cậu, thời gian nghỉ trưa ngắn quá, mấy phút ra chơi lại không dám ngủ say, lúc đi theo Kiều Khả xuống cầu thang không chú ý, chân trái vấp chân phải vậy mà ngã lộn một phát.
“Mày không sao chứ?” Kiều Khả vội vàng đỡ cậu lên hỏi.
Diệp Hàm Tranh vỗ vỗ đất trên người nói: “Không sao.” Kiểm tra một chút, xác thực không có gì đáng ngại, nhưng trên đầu gối trầy xước tí da, không chảy máu.
Vốn cho rằng chỉ là việc nhỏ xen giữa, nhưng ăn cơm tối xong, mắt cá chân của Diệp Hàm Tranh lại khó hiểu mà sưng lên, Lục Minh Tiêu đi ra từ phòng tắm, nhìn cậu khập khiễng trải giường, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Diệp Hàm Tranh tránh nặng tìm nhẹ nói bị ngã, không sao.
Lục Minh Tiêu không tin, bảo cậu vén ống quần lên, Diệp Hàm Tranh từ chối không được, đành phải lộ ra mắt cá chân như cái bánh bao.
“Đây là không sao?” Giọng Lục Minh Tiêu nháy mắt tăng cao, nghe hơi tức giận.
Diệp Hàm Tranh nói: “Thật sự không sao, lúc xuống lầu không chú ý, chỉ trầy tí da.” Sợ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-tranh/1306161/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.