Diệp Bàn Thu bản biến dị bị Lục Minh Tiêu ép buộc mang đi, cụ thể đặt ở đâu, Diệp Hàm Tranh cũng không biết.
Học kỳ mới chính thức bắt đầu, Diệp Hàm Tranh như thường lệ gọi Lục Minh Tiêu thức dậy, trước tiên chuẩn bị sẵn quần áo cho hắn, đợi hắn rửa mặt đi ra, lại mặc áo sơ mi vào giúp hắn, Lục Minh Tiêu rũ mắt xuống, nhận thấy đỉnh đầu của Diệp Hàm Tranh gần hơn với cằm của mình, hỏi: “Có phải cậu cao lên không.”
“Ừm.” Diệp Hàm Tranh nói: “Mấy ngày trước mới đo, sắp được mét bảy.” Mười ba tuổi cao thế này đã tương đối khá, Lục Minh Tiêu tự xắn ống tay áo, liếc qua cái giường gỗ nhỏ bên cạnh, quay người xuống lầu.
Diệp Hàm Tranh sẽ đi xe buýt, không đi cùng đường với hắn, ăn xong bữa sáng ở phòng bếp đã rời đi trước, quản gia vẫn xách cặp đứng ở cửa như cũ, đợi sau khi Lục Minh Tiêu ăn sáng xong, lái xe một đoạn đường, nhìn Diệp Hàm Tranh lên xe buýt, mới lại quẹo về.
Mới đầu là sợ Diệp Hàm Tranh không tìm thấy biển báo trạm xe buýt, hoặc là đi xe đạp không vững ngã xuống, cũng không lộ mặt, chỉ đi theo sau nhìn, không có vấn đề gì mới rời đi, ngày đầu tiên là Lục Minh Tiêu mớm lời, mỗi ngày sau đó con đường đi học đều chưa từng thay đổi, quản gia không nhắc, Lục Minh Tiêu cũng không nói, bất tri bất giác đã thành thói quen.
Thời tiết dần ầm trở lại, đổi đi áo bông dày nặng, mặc ác khoác mùa xuân, hôm nay trước khi tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-tranh/1306158/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.