Chương trước
Chương sau
Ngày sáu tháng sáu năm thứ mười bảy, bách tính Phong Đô chuẩn bị rượu và thức ăn đổ xô ra khỏi thành một trăm dặm để nghênh đón Phong Vương và Phong Vân Kỵ trở về. Đây là hoạt động trọng thể tự phát trong dân chúng và chỉ mới xuất hiện vào năm đầu tiên của Đông Triều, năm Phong Vương Phong Độc Ảnh xuất chinh trở về nước.
Ngày mười tháng sáu, Phong Vương Cung.
Mặt trời sáng chói treo trên đỉnh đầu, thời tiết vô cùng nóng bức. Nhưng lúc này ở Thanh La Cung lại vô cùng mát mẻ, các gian phòng đều được sắp xếp những khối băng đã dự trữ từ mùa đông, mỗi khối băng tỏa ra hơi lạnh man mát thấm vào ruột gan con người. Trong cung truyền đến tiếng sáo trúc du dương mát lạnh như băng tuyết, nhẹ nhàng tản ra toàn bộ cung điện.
“Để ta đi!”.
“Ta đi!”.
“Đừng mà! Ta muốn đi!”.
“Không được, lần này phải để ta đi!”.
Một đám cung nữ trò chuyện líu lo như chim sơn ca trước Văn Âm Các của Thanh La Cung, đẩy qua kéo lại như muốn tranh giành thứ gì đó.
“Các ngươi ồn ào gì thế?”. Bỗng có một tiếng quát vang lên làm toàn bộ âm thanh ngừng lại. Đám cung nữ vừa nãy cãi vã bây giờ đều cúi đầu im thin thít, không dám thở mạnh.
Nữ quan Lục Vận của Thanh La Cung nhanh chóng vòng qua bồn hoa, đi đến trước mặt mọi người. Ánh mắt sắc bén đảo qua các cung nữ, mở miệng uy nghiêm hỏi: “Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?”.
Đám cung nữ len lén nhìn nhau, sau đó vẫn cúi đầu rũ mắt không dám trả lời.
“Thiều Nhan, ngươi nói đi!”. Ánh mắt Lục Vận rơi vào một cung nữ khoảng hai mươi tám tuổi, diện mạo rất trẻ trung thanh tú.
Thiều Nhan bị gọi tên không khỏi thấp thỏm tiến lên, lặng lẽ liếc nhìn Lục Vận. Khi cô thấy ánh mắt nghiêm khắc của cô, dù đang là giữa tháng sáu cũng có cảm giác ớn lạnh.
“Ta đang hỏi ngươi đấy, Thiều Nhan.”. Thanh âm của Lục Vận như đang tỏa ra bằng giọng mũi.
“Dạ… Dạ… Lục Vận đại nhân.”. Thiều Nhan cúi đầu sợ hãi đáp: “Vừa… Vừa nãy Ngũ Mị tỷ từ Thiển Vân Cung đến đây truyền lệnh vương, bảo mời công tử Lan Tức tới Thiển Vân Cung ạ!”.
“Vậy sao?”. Lục Vận liếc mắt nhìn mọi người, dường như còn chưa hiểu rõ lại hỏi tiếp: “Thế thì liên quan gì đến các ngươi mà các ngươi nhao nhao lên ở đây hả?”.
“Bởi vì… Khi Ngũ Mị tỷ đến thì… chúng thần đều ở đây… mà… mà tỷ ấy lại không nói rõ ai sẽ truyền lời… cho nên… cho nên…”. Thiều Nhan lúng ta lúng túng, khẽ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mặt cô không chút biểu tình, có điều đôi mắt lại sắc bén như kéo, cô đành nuốt câu nói tiếp theo vào bụng.
“Cho nên các ngươi ai cũng tranh nhau đi? Rồi cãi vã ầm ĩ trước Văn Âm Các?”. Lục Vận híp mắt lại.
“Đúng…Đúng ạ…!”. Thiều Nhan cúi đầu nhỏ giọng đáp.
“Các ngươi… các ngươi… Thật làm mất hết mặt mũi của người Bạch Phong Quốc!”. Lục Vận chỉ tay vào từng người, tức đến mức hai mắt bốc lửa: “Từ lúc Lan Tức công tử vào trong cung này, các ngươi hết thất hồn lạc phách thì lại quên trước quên sau, ngày nào cũng cãi nhau để xem ai là người hầu hạ công tử! Kiếp trước các ngươi chưa từng thấy nam nhân à? Sao vừa mới có một người soái ca tí xíu mà đã như mèo gặp chuột, diều hâu gặp gà, nước dãi chảy dài dài tới núi Thiển Bích…”.
“Phì phì…”. Nghe Lục Vận ví dụ trừu tượng như vậy, chúng cung nữ không nhịn được cười. Có điều khi họ trông thấy ánh mắt sắc bén của cô thì vội vàng cắn môi nín lại, cả người khẽ run.
“Vui lắm hả?”. Ánh mắt Lục Vận như kim châm nhìn chằm chằm vào từng người: “Còn không mau trở về làm việc, ở đó mà đùa giỡn!? Việc làm thì chưa xong, xem chút nữa ta phạt các ngươi thế nào!”.
“Dạ, Lục Vận đại nhân!”. Chúng cung nữ đồng thanh đáp.
“Nhưng… Nhưng mà… chưa có ai thông báo cho công tử biết vương mời ngài đến Thiển Vân Cung!”. Thiều Nhan đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Chi bằng người phái tôi đi đi!”. Đám cung nữ lập tức phụ họa.
“Ai cũng muốn đi hết phải không? Vậy thì đi hết đi!!!”. Lục Vận tươi cười, nụ cười này của cô chỉ là bên ngoài thôi.
“Dạ thôi ạ… không cần nữa!”. Đám cung nữ trông thấy bà già dữ như cọp tươi cười bất thường, vội vàng kêu lên.
“Còn không mau cút hết cho ta! Có muốn ta lột da các ngươi không?”.
“Vâng ạ…!”. Nhất thời những cung nữ kia chạy tán loạn.
“Ôi trời!”. Sau khi đám cung nữ đi khỏi, Lục Vận mới thở dài, xoay người nhìn về phía Văn Âm Các vẫn luôn đóng chặt cửa. Chỉ có tiếng sáo trúc vẫn bay bổng vang lên, không bị ảnh hưởng bởi những tạp âm bên ngoài.
Cô bước lên bậc thềm, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa Văn Âm Các, một bóng dáng đen như ngọc đứng sừng sững trước cửa sổ, tay cầm sáo trúc đặt lên môi, đôi mắt khép hờ, tiếng sáo trong trẻo như mây bay nước chảy truyền ra khắp bốn phía.
“Lan Tức công tử.”. Lục Vận khẽ cúi người gọi hắn.
Tiếng sáo ngừng lại, hắn mở mắt ra, Lục Vận cảm thấy như có một viên minh châu từ trên trời rơi xuống, bên trong tràn ngập ánh sáng rạng ngời. Trong nháy mắt, ánh sáng đó cũng thu lại, viên minh châu như đã ẩn mình vào một góc tối tăm của Văn Âm Các.
“Lục Vận đại nhân, xin hỏi có chuyện gì?”. Lan Tức khẽ mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua cô.
“Vương mời công tử đến Thiển Vân Cung ạ!”. Lục Vận cung kính đáp, cúi đầu tránh né ánh mắt đen thuần không tỳ vết của hắn. Đôi con ngươi của người này phảng phất như chứa những vì sao, mâu quang chiếu thẳng đến chỗ sâu nhất trong trái tim con người.
“Ừ!”. Lan Tức khẽ gật đầu, mỉm cười nhàn nhạt: “Đa tạ Lục Vận đại nhân.”.
“Không dám!”. Lục Vận vẫn cúi đầu, không một lần liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đã khiến bao cung nữ trong Phong Vương Cung mê đắm.
Trước Thiển Vân Cung, Lan Tức cảm ơn cung nhân đã dẫn đến, sau đó bước vào Đình Vân Điện. Đại điện này vốn ít người vào, cả điện đều thập phần yên tĩnh, chỉ có vài cung nhân lẳng lặng cúi đầu. Hắn ngước mắt lên quan sát, đại điện này tuy to nhưng rất có khí chất, không trang hoàng xa hoa mà vẫn bật lên phong cách tao nhã cao quý, rất giống với chủ nhân của nó.
Có tiếng bước chân nhè nhẹ từ bên trái điện truyền đến, càng lúc càng đến gần. Tiếng bước chân này uyển chuyển như đang đạp lên những làn mây, nhỏ đến mức người bình thường không thể nghe thấy được.
“Chẳng biết Phong Vương tìm Lan Tức có chuyện gì?”. Lan Tức tao nhã lễ độ hỏi, mâu quang khẽ đảo qua bóng người trước mặt, nhìn thấy nàng thì khóe môi không khỏi cong lên.
Hôm nay Tích Vân diện một bộ xiêm y màu lam như nước, mềm mại mộc mạc, thắt lưng quấn một dải lụa cùng màu với bộ quần áo yêu kiều. Làn váy dài của nàng che khuất mắt cá chân, chân mang giày thêu màu lam nhạt, trên mặt giày có hình một đám mây bay bằng tơ mềm. Mái tóc đen thẳng được buộc bằng một dải lụa trắng, khuôn mặt tự nhiên không hề điểm trang, chỉ có mảnh ngọc hình trăng khuyết vẫn đeo trên trán. Tích Vân lúc này phiêu dật như liễu, thanh lịch như sen, ôn nhu như nước.
“Ta dẫn ngươi tới một nơi.”. Tích Vân nói xong tức khắc xoay người bước vào trong điện.
Hai người đi qua một hành lang dài uốn khúc, vòng qua ba hoa viên, vượt qua bốn chiếc cầu, lại đi qua năm hòn non bộ, vô số đình đài thủy tạ, cuối cùng mới dừng trước một cung điện. Nơi này không to lắm, lại nằm sâu trong Thiển Vân Cung, giống như chỉ thích làm một cái bóng của làn mây, bất luận cuộc đời có trải qua bao thăng trầm, bao biến động, nó vẫn mãi mãi theo sau làn mây này.
“Vi nguyệt tịch yên?”. Lan Tức nhìn bảng hiệu trước cung thì thầm hỏi, lại nghiêng đầu nhìn Tích Vân: “Sấu ảnh tả vi nguyệt, sơ chi hoành tịch yên”? [1]
[1] Sấu ảnh tả vi nguyệt, sơ chi hoành tịch yên: Chạng vạng đầu xuân, ánh trăng cong cong rắc những tia sáng lên chiếc bóng nhàn nhạt của cành mai, khói bếp mơ hồ lượn lờ trong rừng (Lục Du, đời Tống). Hai câu thơ này là hay câu kinh điển trích trong “Uống rượu hoa mai làm một khúc ca ngắn”.
“Đúng vậy!”. Ánh mắt Tích Vân có chút mơ hồ nhìn những chữ trên tấm bảng, phảng phất như đang nhìn một người bạn chí cốt đã lâu không gặp. Nàng muốn tinh tế quan sát rõ bề mặt, muốn nhìn rõ thời gian đã làm nó thay đổi như thế nào. Tuy chỉ là bốn chữ viết đã bạc màu nhưng bút pháp vẫn hết sức xinh đẹp nho nhã, từng chữ như liễu rũ đung đưa: “Tòa cung điện này dựa theo bức tranh của một hài tử mười tuổi đã vẽ, sau đó xây dựng nên. Hài tử ấy tên là Phong Tả Nguyệt.”
“Phong Tả Nguyệt?”. Ánh mắt Lan Tức rơi vào bốn chữ trên tấm bảng: “‘Nguyệt Tú công tử’ Phong Tả Nguyệt?”
“Ngoại trừ huynh ấy ra, trên đời này còn ai có thể được xưng là ‘Nguyệt Tú’ [2]?”. Tích Vân bước lên bậc thềm màu đỏ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa cung, đi vào bên trong, Lan Tức cũng theo sau lưng nàng. Hắn vừa đi qua cửa thì lập tức sửng sốt, một người hiểu biết sâu rộng như hắn mà cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
[2] Nguyệt tú: Thanh tú như trăng
Phía sau cánh cửa không phải là một cung điện to lớn mà chỉ là một khoảng sân ngoài trời. Trong sân thì trồng nhiều loài hoa vươn mình rực rỡ, có các hiên lầu kỳ lạ hiếm thấy trên thế gian, thật khiến con người ta cảm thấy thanh thản cả tâm hồn.
Hắn ngắm nhìn xung quanh, đập vào mắt đầu tiên là chiếc rèm tơ lụa màu xanh từ trên không trung rũ xuống. Gió ngoài cửa tràn vào khiến chiếc rèm tung bay, tựa như đang phe phẩy chiếc mạn che mặt của mỹ nữ, làm lộ ra dung mạo của nàng.
Phía sau tấm rèm là hai hành lang dài dựng hai bên trái phải, cong cong như mảnh trăng non. Hai hành lang kéo dài đến giao điểm cuối cùng thì hợp lại thành vầng trăng tròn. Mà hai bên trái phải của hai hành lang lại có những tiểu lầu đẹp đẽ tinh xảo, tựa như những cung điện bằng ngọc trong các bức tranh vẽ thiên cung. Có cái mang hình dáng của một đóa sen, có cái mang hình dáng của một chiếc thuyền, lại có cái giống như ngọn núi xanh mướt, có cái tựa như làn mây bay, còn có cái lại trông như viên trân châu… Mỗi một tòa lầu đều treo một bảng hiệu, ví dụ như “Hoa khiết miên hương”, “Tiểu chu giang thệ”, “Thanh sơn nhược ngã”, “Vân độ thiên dã”, “Tâm châu nhược hứa” [3]…. Những nét chữ trên tấm bảng nào cũng hết sức xinh đẹp nho nhã, bởi vì do cùng một người viết ra.
[3] Hoa khiết miên hương, Tiểu chu giang thệ, Thanh sơn nhược ngã, Vân độ thiên dã, Tâm châu nhược hứa: Hoa thuần hương say, thuyền nhỏ trôi sông, núi xanh như ta, mây bay tự do, tâm châu vẫn hứa.
Xung quanh hành lang trồng rất nhiều cây cối cao khoảng một trượng, xanh mướt như ngọc. Lại có một thảm cỏ xanh rì bên dưới, phía trên cỏ là muôn vàn đóa hoa xanh đỏ tím vàng, hương hoa lan tỏa, từng đàn bướm bay lượn tung tăng. Những đóa hoa tuy được người trồng nhưng lại giống như đã sinh trưởng trong thiên nhiên, khiến người ta lầm tưởng mình đang lạc vào một u cốc tách biệt với thế giới.
Những đóa hoa này bao bọc xung quanh vài khối đá cẩm thạch có nhiều hình dạng khác nhau. Các khối đá trắng noãn như ngọc được lát thành một vòng tròn tựa như ánh trăng rằm trên trời cao, lại tựa như một bàn cờ chốn nhân gian.
“Huynh ấy bảo huynh ấy lớn hơn ta, cho nên huynh ấy ở bên trái, ta ở bên phải.”.
Lan Tức còn đang ngạc nhiên tán thưởng đình viện thì chợt nghe thấy có tiếng Tích Vân thủ thỉ bên tai. Hắn quay đầu nhìn nàng, thấy trên mặt nàng hiện ra một nụ cười nhẹ, trông nàng đang rất vui vẻ.
“Nơi này là…?”.
“Hồ ly đen, lúc còn bé ngươi ở đâu?”. Tích Vân quay đầu liếc nhìn hắn, cũng không đợi hắn trả lời mà nói tiếp: “Đây chính là nơi ta và ca ca đã ở lúc còn bé.”
Vẻ mặt nàng lúc này thật thùy mị, ánh mắt dịu dàng mang theo sự vui mừng ôn nhu, lại có chút xúc động khi nhìn thấy cỏ cây, lầu son, hoa bướm nơi đây… Lan Tức chưa từng thấy Tích Vân có vẻ mặt như vậy! Cho dù là lúc nàng mới gặp Ngọc Vô Duyên lần đầu đi chăng nữa, thì sự vui vẻ và dịu dàng này nàng chỉ dành riêng cho Phong Tả Nguyệt, một vị vương tử thanh tú như trăng của Bạch Phong Quốc.
“Dừng lại!”. Hắn lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng, thấy mũi chân nàng khẽ điểm, người đã như lông vũ bay xuống mấy khối đá cẩm thạch xếp thành hình trăng tròn.
Tích Vân nhắm mắt đứng yên trong giây lát, tựa như đang hồi tưởng lại chuyện gì, sau đó nàng nhẹ nhàng chuyển động, đầu ngón chân chạm vào mặt đất, cả người xoay tròn. Nàng giơ cánh tay thon dài lên, ống tay áo nhanh chóng bay múa, thân hình vừa trông như đang khiêu vũ, vừa trông như một quân cờ trên bàn cờ. Nàng xoay người nhanh hơn, chiếc váy lam tung bay phấp phới, tựa một đóa hoa mềm mại uyển chuyển giữa mặt hồ. Mũi chân nàng chạm từng hồi, từng bước chạm đều vô cùng chính xác, tiếng chân ngân vang giòn tan. Nụ cười trên khuôn mặt nàng không bao giờ tắt, thần tình hết sức thoải mái, giống như chỉ đang lặp lại những trò chơi thuở ấu thơ.
Trải qua rất lâu, đóa hoa kia cuối cùng cũng dừng bước, lặng lẽ đứng chờ.
“Rầm…rầm…”. Một tiếng nứt vang lên, mặt đất khẽ chấn động. Những khối đá cẩm thạch như có ý thức tự di chuyển theo quy luật nào đó, bàn cờ hoàn chỉnh bỗng bị cắt ra thành nhiều phần. Tích Vân đã sớm dự tính trước mọi chuyện, nàng vẫn đứng yên trên một khối đá, mặc nó xoay vòng.
Rốt cuộc, những khối đá này cũng ngừng di chuyển, trên mặt đất lộ ra một cửa động cao chừng hai thước. Tích Vân lúc này đứng ngay trước cửa động, phía dưới thấp thoáng có những bậc thang dẫn xuống lòng đất.
“Ngươi có muốn đi cùng ta không?”. Tích Vân quay đầu lại liếc nhìn Lan Tức.
“Nơi này thông tới thiên đàng hay xuống hoàng tuyền?”. Lan Tức thản nhiên hỏi, nhanh chóng bước đến đứng cạnh Tích Vân.
“Thông xuống hoàng tuyền.” Tích Vân cũng nhàn nhạt cười, nụ cười mang một chút ý châm chọc: “Lan Tức công tử, ngài có dám đi không?”
“Có Phong Vương bên cạnh, dù là hoàng tuyền thì cũng hóa thiên đàng.”. Lan Tức mỉm cười, sau đó bước lên trước nàng.
Nhìn bóng lưng không chút nghi ngờ đang đi đằng trước, thần sắc nàng chợt trở nên phức tạp, khẽ thở dài rồi cũng bước theo hắn.
Trong này có rất nhiều bậc thang, Tích Vân và Lan Tức bước từng bước xuống phía dưới. Không khí chính giữa động rất âm u trống trải, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ cùng tiếng bước chân của hai người. Đúng là có cảm giác đang đi xuống hoàng tuyền! Bất chợt, hai người quay đầu nhìn đối phương, khi ánh mắt họ gặp nhau, cả hai cùng lúc mỉm cười.
Đi khoảng nửa tiếng nữa thì họ cũng xuống được bên dưới. Trước mặt họ là một con đường dài thật dài, hai bên có hai vách đá, cứ cách ba trượng lại được khảm một viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, châu quang lấp lánh rọi sáng xung quanh.
Hai người đi thêm khắc nữa thì đến cuối con đường, một cánh cửa đá hiện ra trước mắt, phía trên có khắc ba chữ “Hang gạch vụn”.
“Biết bên trong này là gì không?”. Tích Vân chợt mỉm cười hỏi hắn.
“Vàng bạc trên đời như gạch vụn.”. Lan Tức tức thản nhiên đáp, ánh mắt hắn rơi vào ba chữ kia: “Người ta bảo Phong gia trước giờ vẫn luôn rất thanh cao, coi vinh hoa như cỏ rác!”.
“Ha ha…”. Tích Vân nhẹ nhàng cười, quay đầu nhìn Lan Tức: “Ngươi cảm thấy họ nói sai hả?”
“Tôn kính còn không kịp, sao dám bất kính!”, Lan Tức tỏ vẻ vô cùng chân thành nhìn nàng, có điều lời này của hắn thì có ý ngược lại.
Tích Vân cũng không đếm xỉa tới mấy câu châm chọc của Lan Tức, nhẹ nhàng nhảy lên, vươn tay ra, chưởng vào ba chữ “Hang gạch vụn”, sau đó yêu kiều đáp xuống đất.
“Rầm rầm…”. Tiếng cửa đá nặng nề vang vọng.
“Mời công tử thưởng thức ‘cỏ rác’ của Bạch Phong Quốc!”. Tích Vân khoát tay nhường Lan Tức đi trước.
“Tức cung kính không bằng tuân mệnh.”. Lan Tức cũng chẳng lễ nghĩa nhún nhường, lập tức bước thẳng vào bên trong. Phút chốc, quang mang lóng lánh tràn ngập cả hang động, xuyên qua con ngươi của hắn, khiến hắn cơ hồ không thể mở mắt nổi.
Trong hang động to lớn này chứa vô số rừng vàng núi bạc, ngọc châu hàng đống như biển, san hô mã não chất chồng, tầng tầng lớp lớp bảo thạch phỉ thúy, còn có vô số cổ vật, châu báu trân quý. Đến cả Lan Tức vốn xuất thân từ vương tộc, nắm trong tay núi vàng núi bạc mà cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Ngươi nói mấy thứ này so với quốc khố của nước Hoa thì thế nào?”. Tích Vân nhìn vẻ mặt của hắn bỗng cười hỏi.
“Aizzz… Hoa Quốc đại phú… Ta nắm hết tài sản của hai nhà Kỳ, Thượng trong tay, vốn mang tiếng là có được nửa nước Hoa, thế nhưng những thứ này… so với Hoa Quốc… phải hơn gấp mười lần!”. Lan Tức thở dài, quay đầu nhìn Tích Vân nói: “Tại sao phải cất giấu của cải ở đây? Từ xưa đến nay, Bạch Phong Quốc chưa hề có ý muốn tranh thiên hạ, tại sao lại phải cất giấu nhiều tài sản đến thế?”
“Tranh thiên hạ?”. Tích Vân lạnh lùng cười, ánh mắt nàng như gai nhọn nhìn về phía đống châu báu: “Có vẻ như trong lòng ngươi, của cải chỉ liên quan đến tranh thiên hạ.”
“Bởi vì đó là lý tưởng của ta! Bao nhiêu năm nay, ta nỗ lực hết thảy cũng chỉ vì nó.”. Lan Tức không để ý đến sự mỉa mai của nàng, vân đạm phong khinh đáp.
“Chỉ vì nó?”. Tích Vân cười nhàn nhạt, vừa hài lòng vừa không hài lòng với lý do của hắn: “Thật hiếm thấy ngươi thẳng thắn như vậy!”
“Ta chưa từng nói ta không muốn nó, chẳng phải sao?”. Lan Tức thản nhiên liếc nhìn nàng, đôi mắt ánh lên sự sâu thẳm nhưng đầy bình tĩnh.
Tích Vân mỉm cười, thần tình không biểu lộ rõ sự buồn vui, chỉ quan sát đống châu báu rồi nói: “Sở dĩ Phong Vương thất cất giấu nhiều tài sản như vậy là vì vương phu của thủy tổ có để lại một di thư…”
Lan Tức bỗng nhíu đôi mày dài, ánh mắt rơi vào người Tích Vân, lặng lẽ đợi nàng nói hết.
“Giết Thủy Đế, báo huyết thù!”. Tích Vân nhàn nhạt phun ra một câu.
“Cái gì?”. Lan Tức không khỏi kinh ngạc. Theo hắn biết, các triều đại của Phong gia từ xưa đến nay đều không tranh với đời, có thể nói là tận trung với hoàng thất Đông Triều nhất. Thế mà họ dám để lại một câu di huấn đáng sợ như vậy!
“Tại sao?”.
“Không biết.”. Tích Vân thẳng thắn trả lời.
“Đó là lý do các người thu thập nhiều tài sản mà chưa bao giờ hành động?”. Lan Tức rất thông minh, chỉ cần nghe đại khái đã nghĩ ra nguyên nhân.
“Ừ!”. Tích Vân gật đầu, cúi người nhặt một viên minh châu to như nắm tay trẻ em, bỏ vào lòng bàn tay ngắm nghía: “Nhật ký các triều đại Phong Vương có ghi, sau khi Phượng Vương từ trần thì vào năm tiếp theo, vương phu của bà cũng mất. Bức di thư này ông vò chặt trong lòng bàn tay, ta nghĩ ông cũng rất do dự rằng chẳng biết có nên truyền lại cho hậu bối hay không, có điều chưa kịp quyết định thì đã qua đời. Sau khi ông mất, một người hầu thân cận đã phát hiện ra bức di thư của ông nên vội vàng trình lên cho Phong Vương đời kế tiếp. Vị Phong Vương này lên ngôi khi mới mười tuổi, vẫn còn là một hài nhi, thấy bức di thư của ông có ý phản nghịch thì sợ hãi cất giấu, không nói với ai, kể cả bốn vị đại thần trụ cột quốc gia năm ấy”.
“Tất nhiên Phong Vương đệ nhị sẽ không dám có ý niệm giết Thủy Đế. Hơn nữa ba năm sau khi Phượng Vương qua đời thì Thủy Đế cũng băng hà. Chỉ đến khi ngài ấy trưởng thành thì mới nghi ngờ bức di thư có vấn đề, nghi ngờ cái chết của Phượng Vương năm xưa…”. Tích Vân liếc nhìn Lan Tức, nàng hơi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ngươi có biết Phượng Vương mất năm bao nhiêu tuổi không?”
“Hình như là khoảng hơn ba mươi tuổi.”. Lan Tức thoáng nghiêng đầu suy nghĩ: “Ta có lần đã xem qua nhật ký của quốc tổ, khi Phượng Vương qua đời thì ngài rất đau lòng, từng viết trong nhật ký ‘Phượng đi tâm ta như nứt ra, ta lớn tuổi hơn nàng, cớ sao lại sống lâu hơn nàng…’. Ngày mà quốc tổ của nước ta ghi câu ấy, ngài còn chưa đến bốn mươi tuổi. Nếu ngài lớn tuổi hơn Phượng Vương, vậy Phượng Vương nhất định cũng chỉ hơn ba mươi tuổi.”.
“Chính xác là ba mươi sáu tuổi.”. Tích Vân nhẹ nhàng ném viên minh châu trong tay, lẳng lặng nhìn nó rơi xuống lòng bàn tay mình: “Đối với những người có võ nghệ mà nói, không chết bởi đao kiếm nơi sa trường mà lại chết vào cái tuổi ba mươi khi vẫn còn khỏe mạnh, ngươi bảo có kỳ quái không?”
“Lẽ nào các người nghi ngờ cái chết của Phượng Vương có liên quan đến Thủy Đế?”. Lan Tức khẽ nhíu mày.
“Sử sách ghi rằng: ‘Phượng Vương sa thân vào chiến trường hơn mười năm, dù tạo nên vô số công huân cái thế nhưng bà vốn là thân nhi nữ, bẩm sinh khiếm khuyết, lại lao lực hao mòn, thương bệnh tổn hại. Hơn nữa, bà điều hành đất nước mười năm, quốc sự vất vả cực nhọc, dẫn đến tâm lực tiều tụy, qua đời khi còn rất trẻ’.”. Tích Vân nhẹ nhàng cầm viên minh châu, khép đôi tay, tức khắc nó hóa thành bột vụn: “Thực chất Phượng Vương chết ở Đế Đô, chết vào lúc đang yết triều!”
“Cho nên các triều đại Phong Vương mặc dù không dám công khai oán hận Thủy Đế, phản đối Đông Triều nhưng tận đáy lòng vẫn rất căm thù, đành tích trữ của cải để một ngày nào đó chân chính bước đến Kim Điện giết hoàng đế, báo thù cho Phượng Vương?” Lan Tức suy đoán.
“Cũng không đúng!”. Tích Vân cười cười: “Nếu Phong gia chúng ta muốn chống đối Đông Triều thì đã nhân loạn Ninh Vương năm đó tạo phản rồi. Cho nên rõ ràng là chúng ta không hề có ý tạo phản. Chỉ là luôn hoài nghi về cái chết của quốc tổ, vì vậy mới căm hờn Thủy Đế thôi! Mỗi lần quốc khố dư thừa, các vị quốc chủ nước ta đều chuyển vào đây cất giấu, không để vào quốc khố để khoe khoang sự giàu có với thiên hạ hay dùng nó để xây thành trì, tăng vũ lực như các nước khác… Ba trăm năm nay, một Phong Vương tộc không thích đánh trận, không chí tiến thủ đã tích góp được bấy nhiêu đó, là những thứ ngươi vừa thấy trước mắt!”.
“Cất giấu là để chờ một ngày nào đó dùng?”. Lan Tức nhìn nàng nói: “Kỳ thực các người oán hận Thủy Đế nhiều hơn các người tưởng!”
“Ha ha…”. Tích Vân nghe vậy cười to, thổi vào lòng bàn tay, bột ngọc trai trong tay nhẹ nhàng bay xuống: “Mặc kệ oán hận nhiều hay ít, Phong Tích Vân ta hôm nay quyết tâm phải lật đổ Đông Triều!…”.
Ánh mắt nàng đảo qua bột ngọc trên đất, trong tích tắc lóe ra tia lửa: “Cũng mặc kệ ước nguyện ban đầu của Phượng Vương ra sao, mặc kệ lịch sử chính xác thế nào, ta sẽ khiến Đông Triều đang lủng thủng trăm ngàn chỗ kết thúc! Để nó giống như viên minh châu này, tan thành cát bụi!”
Lan Tức nhìn nữ tử trước mắt, nàng vốn chỉ ăn vận ôn nhu dịu dàng nhưng vẫn toát lên khí khái hào hùng không thể nào che giấu được. Kỳ thật hắn thấy nàng rất thích hợp với bộ giáp bạc của vị Phượng Vương vô song kia, nàng mặc vào còn tựa như Bạch Phượng thời loạn chiến! Nhưng mà…. Thứ nàng muốn mặc nhất có lẽ là…
Lan Tức thoáng trầm mặc. Còn Tích Vân thì lướt nhìn qua đống vàng bạc châu báu, quan sát một bức tranh đang treo trên tường đá ở phía đông. Nàng muốn đến đó nhưng rồi lại do dự một lúc lâu, rốt cuộc cũng bước đến nơi treo bức tranh đó. Trên bức tranh có vẽ hình mặt trăng và mặt trời, khi mặt trăng lặn, mặt trời mọc, thiên địa chia ra hai mảng sáng tối, bên dưới còn có hai bóng người nhàn nhạt đang đứng. Dưới ánh mặt trời lờ mờ vào hừng đông, hai chiếc bóng trở nên mơ hồ không thấy rõ dung mạo. Cảnh tượng trong bức tranh vừa mù mờ, lại vừa chất chứa một thứ tình cảm uất ức.
Ngón tay Tích Vân vuốt ve hai bóng người trong tranh, nàng khẽ thở dài, kéo bức tranh lên, phía sau lộ ra một cửa đá.
Lan Tức đi tới thì thấy hai bên cửa đá có khắc dòng chữ “Sấu ảnh tả vi nguyệt, sơ chi hoành tịch yên.”. Mà Tích Vân lúc này lại ngơ ngẩn nhìn dòng chữ này rất lâu, mãi một lúc sau nàng mới nhẹ nhàng nói: “Huynh ấy bao giờ cũng bảo huynh ấy là Tả Nguyệt, ta là Tịch Yên, vì vậy huynh ấy luôn gọi ta là Tịch Nhi, không chịu gọi là Tích Vân. Cuối cùng thì phụ hoàng cũng gọi ta là Tịch Nhi giống huynh ấy.”
Nàng vươn hai tay ra, đầu ngón tay cùng lúc chạm vào hai chữ “Nguyệt” và “Tịch”, cửa đá khe khẽ di động, hiện lên một gian thạch thất.
Cả hai đi vào trong gian thạch thất, bốn góc có đính bốn viên dạ minh châu rất to, chiếu sáng khắp nơi. Gian phòng này không cất giấu vàng bạc như hang động bên ngoài, chỉ có những bức tranh treo đầy trên bốn vách tường, một bên là tranh vẽ một cô bé, một bên là tranh vẽ một cậu trai. Những bức họa cơ hồ như đang kể lại quá trình lớn lên cùng nhau của hai người.
“Ở đây tổng cộng có hai mươi tư bức tranh, ta mười hai bức, Tả Nguyệt ca ca mười hai bức, bắt đầu vào lúc ta bốn tuổi, Tả Nguyệt ca ca sáu tuổi.”. Thanh âm Tích Vân mềm mại tựa như tơ, mang theo một sự thương cảm nhàn nhạt vang lên: “Mỗi năm đến ngày sinh nhật, chúng ta đều tặng cho người kia một món quà tự tay mình làm, cũng vẽ cho đối phương một bức tranh, hẹn nhau cho đến năm tám mươi tuổi, thế mà…”
Lan Tức dời bước, mâu quang đảo qua người trên mỗi bức họa.
Có một tiểu cô nương bốn tuổi đang cầm một chiếc thuyền nhỏ bằng gỗ, cau mày trừng mắt như muốn bảo “Nếu huynh không nhanh chóng vẽ xong, muội sẽ ăn hết chiếc thuyền gỗ này!”. Phía trên bàn dưới chân bức tranh còn có một chiếc thuyền nhỏ bằng gỗ hình dáng rất xấu xí thô sơ, dường như được một người thợ mộc vụng về làm, chỉ là trong bức tranh kia, chiếc thuyền lại trở nên đẹp đẽ tinh xảo, trông hết sức sinh động.
Bức tranh khác lại vẽ một bé trai sáu tuổi mi thanh mục tú [4], cầm một chiếc nơ bướm bằng lụa trong tay, vẻ mặt ngượng ngùng, cặp mắt thanh thuần như muốn nói “Sao muội lại tặng cho con trai nơ bướm màu hồng?”. Mà dưới bức tranh cũng có một chiếc nơ bướm hồng hồng đã phai màu, méo mó, chứng tỏ người thắt cũng chẳng thành thạo khéo léo gì. Còn kỹ thuật vẽ tranh của người này dù không mất đi sự hấp dẫn say mê nhưng nét bút thì rất cẩu thả, lại còn sơ ý để mực nhỏ xuống bức tranh, may mà chỉ rơi bên cạnh, không rơi vào chính giữa khuôn mặt cậu bé!
[4] Mi thanh mục tú: chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, đôi mắt sáng và đẹp.
Tiểu cô nương năm tuổi tựa hồ đã cao hơn một chút, mặc bộ y phục màu xanh, tóc búi hai bên, thoạt nhìn thì trông thật sạch sẽ chỉnh tề, chỉ có ống tay áo là bị xé rách một mảnh. Cô bé cầm một thanh kiếm bằng gỗ, giương oai diễu võ, giống như đang tuyên bố “Sau này lớn lên, chắc chắn muội sẽ là người vô địch thiên hạ!”
Cậu bé bảy tuổi cũng đã lớn, dung mạo anh tuấn, mái tóc đen dài rối tung trên vai, thật là một hài tử xinh đẹp. Cậu cầm một cành hoa thược dược màu tím, thần tình thập phần bất đắc dĩ, hình như muốn nói với cô bé “Có thể đổi quà tặng được không?”. Tất nhiên là không được chấp thuận, người vẽ tranh còn đặc biệt vẽ đóa hoa thược dược kia rất tươi đẹp.

Xem qua nhiều bức tranh, hai đứa bé không ngừng trưởng thành, mặt mày càng ngày càng thanh tú, trang phục tao nhã nhưng thần tình và khí chất thì lại khác nhau.
Cô bé rất thích cười, lông mày luôn giãn ra, khóe mắt cũng tràn đầy sự vui vẻ thích thú, tựa hồ thế gian này có nhiều chuyện, nhiều thứ để chơi đùa, khiến cho cô bé cảm thấy rất vui vẻ. Nét mặt cô bé lúc nào cũng tùy ý vô kỵ, dường như chỉ cần sơ ý một chút thôi, cô sẽ chạy thật xa, bay thật cao, không để ai có thể bắt được.
Cậu bé lại hết sức nhã nhặn, đứng hay ngồi đều rất nề nếp thanh lịch, dáng người hơi gầy gò, mái tóc đen dài xõa xuống ít khi buộc đằng sau, cũng không thèm đội mũ quan. Khuôn mặt cậu vô cùng nho nhã tuấn tú, lại lộ ra trạng thái bệnh tật. Cậu mặc trường bào rộng thùng thình, rộng đến nỗi làm người ta lo sợ rằng thân hình của cậu sẽ bị chiếc áo này bao phủ mất.
Tuổi tác càng lớn dần, tài vẽ tranh của hai người cũng thuần thục hơn, hình thành hai phong cách vẽ tranh khác biệt.
Những bức tranh vẽ cô bé có nét bút hết sức tỉ mỉ tinh tế, xinh đẹp nho nhã. Mỗi sợi tóc đến nếp nhăn khóe miệng khi cười, những món trang sức và nếp gấp quần áo đều được thể hiện rõ ràng trong bức tranh. Người vẽ tựa hồ vô cùng chăm chú, mỗi nét vẽ đều hết sức cẩn thận, tựa như đang vẽ một thứ bảo vật quý giá nhất trong lòng mình, không cho phép bức tranh có một chút tỳ vết.
Mà bức tranh vẽ cậu bé lại trông rất tùy tiện, giống như chỉ cầm đại cây bút lên quẹt quẹt vài đường, không hề quan sát tỉ mỉ cậu trông như thế nào. Có điều mặc dù chỉ là những nét bút đơn giản nhưng đã phác họa đầy đủ phong tư khí chất của cậu bé. Dễ thấy người vẽ đã rất thấu hiểu cậu, cho nên trong lòng đã hình thành một khuôn mẫu rồi.
Ánh mắt Lan Tức dừng ở bức tranh một thiếu nữ mười lăm tuổi. Đây là bức họa sau cùng vẽ cô bé ấy, dáng vẻ và diện mạo đều tương tự Tích Vân bây giờ, hơn nữa lại còn mặc trang phục hoàn toàn giống bộ xiêm y nàng đang mặc hiện tại. Thiếu nữ xinh đẹp đứng trước lan can bạch ngọc, đằng sau là một khoảnh sân trồng đầy hoa thược dược tím. Nàng cười khanh khách, vẻ mặt yêu kiều, người và hoa hòa lẫn vào nhau, làm tôn lên nhau, nhưng mà… trong ánh mắt nàng cất giấu một tia âm thầm đau thương, vô tình để người vẽ nhìn thấy.
Còn cậu bé – hẳn phải gọi là chàng trai, dáng người cao thẳng tựa ngọc, mày dài mắt sáng, anh tuấn khôi ngô, phong tư như liễu, thật đúng là một mỹ nam xứng với danh xưng “Nguyệt tú”. Có điều giữa trán chàng lại hiện lên một sự mệt mỏi rã rời, bệnh nặng chưa khỏi, thân thể gầy yếu, tinh thần suy nhược. Chàng mặc trường bào màu xanh lơ, đeo thắt lưng Cửu Khổng Linh Lung hồng ngọc, cũng đứng trước lan can bạch ngọc, phía sau cũng là một khoảnh sân đầy hoa. Nhưng khi người và hoa hòa lẫn vào nhau, chỉ thấy hoa thêm kiều diễm đẫy đà, còn người lại vô cùng gầy yếu. Thế nhưng khuôn mặt chàng vẫn lộ ra nụ cười vui vẻ, ánh mắt vẫn tỏa ra sự hài lòng.
“Đây là lần cuối cùng chúng ta vẽ tranh cho nhau, cũng là sinh nhật cuối cùng ở cùng huynh ấy. Qua ngày mai, huynh ấy đã đi rồi!”.
Bên tai hắn phảng phất giọng nói trầm thấp của nàng. Hắn ngoái đầu nhìn, đã thấy nàng đứng bên cạnh mình từ lúc nào, chỉ lẳng lặng ngắm nam tử trong tranh, giọng nói thản nhiên mà đau thương vô hạn.
“Phong Vương tộc có thể nói là dòng tộc suy thoái nhất trong số các vương tộc ở Đông Triều, mỗi một triều đại đều chỉ có một người con nối dõi. Kể từ thời thủy tổ đến nay, cứ hễ sinh được hai, ba người con, không phải chết từ lúc mới sinh thì cũng chết trẻ, cuối cùng chỉ còn một người để kế thừa vương vị. Đến đời phụ vương ta cũng sinh ra hai người là bá phụ và phụ vương, nhưng bá phụ lại mất sớm, chỉ để lại một người con trai là Tả Nguyệt ca ca. Sau đó phụ vương ta kế vị, mẫu hậu sinh ta xong mấy năm liền không sinh thêm được nữa. Phụ vương cũng lấy rất nhiều thê thiếp mà cuối cùng vẫn chỉ có một mình ta. Cho nên đến thế hệ của ta, Phong Vương tộc chỉ còn mỗi ta và Tả Nguyệt ca ca là hậu duệ vương thất”. Tích Vân nhẹ nhàng dời bước, duỗi tay khẽ vuốt ve hình ảnh cậu bé tám tuổi.
“Mà kể ra cũng vừa khéo, ta và Tả Nguyệt ca ca sinh cùng ngày cùng tháng, chỉ khác năm, huynh ấy hơn ta hai tuổi. Sau khi bá phụ qua đời, huynh ấy được phụ vương đón vào trong vương cung nuôi dưỡng… Huynh ấy không cha không mẹ, còn ta… Phụ vương quản chính sự và những việc vặt vãnh quá nhiều, mẫu hậu thì… bởi vậy hồi nhỏ ta và huynh ấy rất thân thiết. Mà Phong Vương tộc vô cùng ít con cháu nối dõi, có một người thôi đã là quý lắm rồi. Mỗi tội huynh ấy từ nhỏ thân thể đã suy nhược, phải uống thuốc quanh năm suốt tháng. Tuy huynh ấy lớn hơn ta nhưng cái gì cũng là do ta quyết định, từ việc ăn mặc cho đến việc chơi đùa, toàn là ta chăm cho huynh ấy. Ta còn cảm giác chúng ta không phải là huynh muội, mà là tỷ đệ.”
“Ca ca mặc dù ốm yếu nhưng rất giỏi hội họa, tinh âm nhạc, có thể tự sáng tác ca khúc. Mỗi bài huynh ấy viết ra đều được nhân dân trong nước truyền hát. Hơn nữa còn có tài làm văn thơ, phân nửa tri thức của ta đều là do huynh ấy truyền thụ. Huynh ấy … là người rất thông minh, rất tài hoa, chỉ tiếc là… huynh ấy quá yếu, chỉ cần sơ ý thôi thì…”. Trên mặt Tích Vân hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt toát ra một tia nghịch ngợm, tựa như nghĩ đến một chuyện gì đó rất thú vị.
“Ta còn nhớ vào mùa hè một năm không lâu sau sinh nhật của chúng ta là sinh nhật thứ bốn mươi của phụ vương, các nước đều phái sứ thần đến chúc thọ, ngay cả Đế Đô cũng phái sứ giả tới. Lần sinh nhật đó vương cung mở đại yến tiệc, cả nước cùng chúc mừng, vô cùng náo nhiệt. Mà ta thì hiếu động ham chơi, làm sao có thể chịu mặc trang phục công chúa phiền toái rườm rà rồi an phận ngồi yên một chỗ. Cho nên ta đòi Tả Nguyệt ca ca đổi y phục với ta, để huynh ấy ngồi ở chỗ ta, còn ta thì mặc quần áo của huynh ấy cố tình giả bộ ốm yếu. Thế là phụ vương tưởng thật đành kêu ta về cung nghỉ ngơi trước. Chờ sau khi các cung nhân rời khỏi, ta len lén chuồn ra ngoài, chen vào giữa đám triều thần đang vui cười, nhìn bọn họ ăn uống đàm đạo, nghe bọn họ bàn luận thế sự. Đôi lúc còn cùng họ đánh giá phong độ của sứ thần các quốc gia khác, lâu lâu trêu đùa một số người ta không vừa mắt hay vụng trộm chôm ngọc bội của mấy tên trông giống tham quan. Chơi vui chết đi được!”.
“Đến gần cuối tiệc có tiết mục của sứ thần các nước mang lễ vật đến chúc thọ, trong đó có tiết mục biểu diễn xiếc đi thăng bằng trên dây của Hoa Quốc rất đặc sắc. Ta càng xem càng thích nên đi về phía trước nhìn cho rõ. Ta thấy hai người kia đứng trên dây nhảy lên thật cao, giữa không trung kết hợp thành một vòng tròn rồi lại vững vàng đáp xuống dây thừng, thế là không nhịn được la lên khen. Mà lúc đó tuy rằng náo nhiệt thật nhưng vì là quốc yến, có mặt quốc chủ ở trên nên sứ thần các nước bên dưới dù vui vẻ cỡ nào cũng không dám lớn tiếng, thành ra tiếng khen của ta vang lên lớn nhất, làm tất cả các triều thần, sứ thần và ngay cả phụ vương cũng quay lại nhìn. Đợi đến khi ông thấy rõ ta thì dĩ nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, hung hăng trừng mắt cảnh cáo, lại không quên quay đầu trợn mắt nhìn ca ca đang ở chỗ ta. Có lẽ hôm đó quá mức oi bức nên ca ca vốn thể trạng yếu nên không chịu nổi, hoặc là ca ca đang lo sợ khiến tâm trạng mệt mỏi hồi hộp hay sao mà khi phụ vương vừa trừng huynh ấy, huynh ấy liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Ha ha …” Nói đến đây Tích Vân bỗng khẽ bật cười, trên mặt nàng hiện lên sự vui vẻ.
“Cũng vì lần đó mà không chỉ người dân trong nước hiểu lầm ‘Công chúa Tích Vân mặc dù lớn lên thanh tú bất phàm nhưng yếu đuối nhiều bệnh’, mà đến sứ thần các nước cũng về bảo với quốc chủ của bọn họ như vậy. Cho nên thế nhân đều đồn rằng công chúa Tích Vân của Bạch Phong Quốc gầy yếu bệnh tật. Sau đó ta biết được chuyện này tất nhiên là không phục, tự nhận mình thân thể tráng kiện, võ công bất phàm, sao có thể chấp nhận cái danh xưng ‘Con bé bệnh tật’ được. Vậy là ta liền đi khiêu chiến với đại tướng quân võ nghệ cao nhất tại Bạch Phong Quốc lúc đó, thống lĩnh cấm vệ quân Lý Tiễn. Ta nghĩ rằng nếu ta có thể đánh bại ông ấy, thế nhân sẽ không đồn ta yếu đuối nhiều bệnh nữa!”.
“Mà thật ngoài ý muốn, hôm đó ta sơ ý cầm kiến chặt đứt đại đao Long Hoàn của Lý Tiễn. Chỉ là ngoài ý muốn thôi nha, ta thật sự không muốn chặt đứt đao của ông ấy đâu!”. Tích Vân khẽ vuốt ve bức họa năm mười hai tuổi, trong bức tranh nàng cười rất hớn hở, vô cùng đắc ý, bây giờ thì nụ cười này lại có chút hơi ngại ngùng: “Lần ấy mặc dù ta thắng nhưng chặt đứt đao của đại tướng quân cũng là bất kính. Cho nên ta không dám khoe với ai, đành phải gánh cái danh xưng ‘công chúa bệnh tật’ kia vậy!”.
“Cũng vào khi đó ta rất muốn đi ra ngoài nhìn, rất muốn biết những nước khác có ai có võ công cao hơn Lý Tiễn không. Vậy là ta len lén bỏ nhà đi, chỉ nói cho mỗi mình ca ca biết. Từ nhỏ chuyện gì ca ca cũng nghe ta, giúp đỡ ta… nhưng mà… số phận dường như đã ứng nghiệm trên Phong Vương tộc, ta thì khỏe mạnh, vui vẻ sống, còn ca ca… huynh ấy phát bệnh ngày càng nhiều, mỗi lần bị bệnh càng kéo dài hơn. Mà cuộc sống tuyệt vời trên giang hồ làm ta quyến luyến mãi không thôi, quên cả trở về, không biết ca ca đang đau bệnh cô độc. Nhiều năm như vậy, huynh ấy chỉ nằm suốt trên giường, xung quanh là bốn bức tường hoàng cung, vừa tịch mịch mệt mỏi, vừa bi quan chán đời… Thế nhưng mỗi lần ta trở về, huynh ấy lại không nói gì hết, luôn mạnh mẽ kiên cường mỉm cười nghe ta kể những chuyện trên giang hồ, rồi lại mỉm cười tiễn ta đi… Đến khi ta nhớ đến ca ca… muốn bù đắp cho huynh ấy thì… đã muộn rồi!”
Tích Vân đứng trước bức tranh cuối cùng vẽ Phong Tả Nguyệt, giơ tay khẽ chạm vào lúm đồng tiền của Phong Tả Nguyệt trong tranh, thương tiếc cảm khái nói: “Từ nhỏ ca ca đã bao dung ta … Một Bạch Phong Tịch tùy tính trên giang hồ là do được ca ca cưng chiều … Ca ca, huynh đã gửi gắm tất cả những gì của mình vào muội sao? Bởi vì muội có một thân thể khỏe mạnh, có thể bay thật cao, phải không?”.
Lan Tức lẳng lặng nghe nàng nói, ánh mắt đảo qua những món quà được làm bằng tay trên chiếc bàn bên dưới các bức họa. Rất nhiều thứ đều hết sức đơn giản, thô sơ, thế nhưng… hắn biết, nếu so với núi vàng bên ngoài, nàng tuyệt đối sẽ không do dự chọn lấy những thứ này, những đồ vật vốn chẳng đáng một đồng trong con mắt người khác!
Những món quà như vậy, có vài người suốt cuộc đời cũng không hề nhận được dù chỉ một món!
Hắn nhẹ nhàng cầm chiếc thuyền gỗ nhỏ trên bàn lên, đó là món quà đầu tiên Phong Tả Nguyệt làm cho Tích Vân, trông thật vụng về đến nỗi còn không giống một chiếc thuyền. Hắn xoa xoa vết dao trên thuyền, động tác rất dịu dàng, chỉ có thanh âm là lạnh ngắt như băng: “Phong Vương tộc dù cô độc nhưng vẫn có hạnh phúc.”
Giọng nói vừa yên tĩnh vừa lạnh lùng của hắn khiến Tích Vân đang tươi cười ngắm bức tranh chợt dừng lại, chỉ thấy Lan Tức nhẹ nhàng thả chiếc thuyền gỗ trong tay xuống bàn, tựa như sợ sẽ làm hư nó. Hắn ngẩng đầu nhìn Tích Vân, ánh mắt lần đầu tiên trong vắt đến mức có thể thấy được, lại lạnh lẽo như băng trong nước, không hề có chút hơi ấm: “Tuy mỗi đời Phong gia chỉ có một người kế vị cô độc nhưng lại không dính máu tanh. Mà Phong Vương tộc của cô cũng chưa bao giờ xuất hiện những màn thủ túc tương tàn độc ác còn hơn cả cầm thú. Bởi vì rất lâu mới có một người huynh đệ cho nên các người rất quý trọng lẫn nhau, bất kể sau này có đi xa thì tình cảm ấm áp này vẫn còn lưu lại mãi. Nhưng mà…”.
Hắn dời bước tới gần, mâu quang lướt nhanh qua hình ảnh Phong Tả Nguyệt đang tươi cười, nụ cười ôn nhu, vui sướng, hài lòng tựa như mình đã nắm toàn bộ thiên hạ. Đầu ngón tay hắn khẽ chạm vào nụ cười kia: “Ta chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười này trong vương tộc của ta, ngay cả lúc ta còn bé!”
Dường như có một tảng đá ném vào giữa hồ làm dội lên tiếng sấm, bên tai nàng nghe thấy những âm thanh “Ầm ầm” vang vọng, tâm trạng không khỏi bị rung động. Nàng nhìn nam tử trước mắt, vẫn là một người tuấn nhã ung dung, thần thái chẳng chút thay đổi, nụ cười nhạt trên mặt hắn cũng không hề cởi bỏ, thế nhưng… đầu ngón tay… đầu ngón tay của hắn dừng lại thật lâu ở một chỗ. Nàng cảm thấy có một sự chua xót bắt đầu dâng lên, ánh mắt đau nhói nhìn đầu ngón tay ấy…
“Thật hiếm khi thấy ngươi nói những lời này với ta.”. Lan Tức nghe nàng nói thế, ánh mắt dời khỏi bức tranh dừng lại trên người nàng. Hắn kịp nhìn thấy một tia đau lòng trong đôi mắt của nàng, không khỏi ngẩn ra, mâu quang vội chuyển sang chỗ khác, cực kỳ tùy ý hỏi: “Cô lại đang định làm gì với ta vậy?”
Tích Vân cười cười, khôi phục sự thản nhiên, đôi mắt đảo quanh mật thất một vòng rồi rơi vào người Lan Tức: “Đống gạch vụn bên ngoài cho ngươi hết, còn nơi này… phụ vương đã qua đời, những thứ quý giá nhất của ta trên thế gian cũng chỉ có bao nhiêu đây. Cho nên… bất luận sau này ngươi làm vương hay làm đế, cũng không được động vào nơi này”.
Lan Tức nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tích Vân vẫy vẫy tay, giống như đã biết hắn muốn nói gì: “Vốn ta không muốn cho ngươi xem nơi này, có điều với sự thông minh của ngươi thì trước sau gì ngươi cũng phát hiện ra phía sau bức tranh có thạch thất bí mật. Cho nên bây giờ ta dẫn ngươi đến, mai mốt đừng có vào lại. Những vật này… hãy để cho nó vĩnh viễn nằm dưới lòng đất!”.
“Cô đang lo lắng nếu ta cho gia nhân chuyển mấy thứ bên ngoài xong, bọn họ sẽ tự ý vào đây?”. Lan Tức nhíu mày, không khó đoán ra ý của nàng.
“Ai dám tự ý vào, tất chết!”. Tích Vân thản nhiên nói, thanh âm nàng lạnh lùng như hàn băng: “Sứ giả Lan Ám mặc dù là tử sĩ [5] của Hắc Phong Quốc, nhưng tài phú mà Bạch Phong Quốc ta đã cất giữ ba trăm năm nay đương nhiên là có người bảo vệ!”.
[5] Tử sĩ: người chết trận, hồn người chết
“Hiểu rồi!”. Lan Tức khẽ gật đầu.
“Đi thôi!”.
Nàng liếc nhìn Phong Tả Nguyệt lần cuối, môi khẽ mấp máy, sau đó thở dài, tay khép cửa lại.
Hai người quay về, ra khỏi thạch thất thì đã trông thấy ánh mặt trời. Lan Tức nhìn quanh đình viện một vòng, cảm thán nói: “Cung điện này thật giống trong thần thoại!”
“Thần thoại?”. Tích Vân cười có chút tiếc nuối: “Thần thoại luôn luôn tan biến!”.
Nàng vừa nói xong thì vỗ tay bốn cái.
Trên không trung có bốn bóng người bay xuống, quỳ dưới đất, cúi đầu kêu to: “Tham kiến đại vương!”
Tích Vân khẽ giơ tay lên ý bảo bốn người đứng dậy, chỉ vào Lan Tức nói: “Nhớ kỹ công tử Lan Tức, ngoại trừ ngài ra, ai dám tự ý vào, giết không tha!”
“Rõ!”
Bốn người kia đồng thanh đáp. Chợt Lan Tức cảm thấy có những ánh mắt lạnh như băng, sắc bén như mũi dao chứa sát khí nhìn chằm chằm vào mình, giống như muốn băm nát xương hắn.
“Đi đi.”. Tích Vân lại phất tay, bốn bóng người biến mất không dấu vết.
“Võ công của bọn họ cũng không kém ta và cô.”. Lan Tức nói.
“Bọn họ được truyền thụ nhiều đời, suốt đời chỉ canh giữ mỗi thạch thất này và luyện tập võ nghệ, tất nhiên mạnh hơn những kẻ mua danh trục lợi trên giang hồ.”. Tích Vân dời bước đi ra ngoài cung.
Lan Tức chậm rãi nhìn thạch thất dưới lòng đất đã đóng kín, chợt nhẹ nhàng nói: “Tạm thời ta sẽ không cho người chuyển những thứ này đi!”
Tích Vân nghe vậy quay đầu hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì bây giờ ta chưa phải là vương của Hắc Phong Quốc!”. Lan Tức đáp không chút cảm xúc, ánh mắt rơi về nơi xa xa phía chân trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.