"Đúng vậy... Ban đầu là ném, nhưng... "
"Tôi hỏi em ba vấn đề, em phải thành thật trả lời." Âm lãnh cắt ngang lời Thời Thiên, ánh mắt Cổ Thần Hoán ngày càng hung ác, hoàn toàn mất đi nhu tình, "Cho tới hôm nay, em có biết chiếc nhẫn này được đeo trên tay cậu ta không?"
Thời Thiên có cảm tưởng trái tim mình đang bị Cổ Thần Hoán siết chặt, cảm giác đó khiến cậu ngạt thở, tiếng nói chuyện đứt quãng, "Có... có biết, nhưng tôi cũng định đòi nó về.""
"Vấn đề thứ hai." Giọng Cổ Thần Hoán lạnh lẽo đến cực điểm, "Em đưa cho cậu ta chiếc nhẫn này?"
"Không... không hẳn vậy, hôm đó tôi ném... "
"Em chỉ cần nói phải hoặc không phải."
"Phải. Nhưng không như anh nghĩ đâu... Hôm đó tôi... "
"Em đưa cho cậu ta khi nào?" Cổ Thần Hoán đứng dậy, cầm lấy thanh thiết côn bị ném xuống đất vừa nãy, đôi mắt lạnh lùng nhìn Thời Thiên chằm chằm, gằn từng chữ, "Tôi hỏi em, em đưa cho cậu ta khi nào?"
Thời Thiên nhìn thanh côn trong tay Cổ Thần Hoán, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cậu không ngờ chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, bầu không khí còn khiến cho người ta ngạt thở hơn vừa rồi.
Vì chiếc nhẫn trên tay Nguyên Hiên, những lời cậu vắt hết óc để nói ra sợ rằng trong mắt Cổ Thần Hoán chỉ là những lời nói dối....
"Là ngày mùng một tháng tư." Thời Thiên khó khăn thốt ra từng từ, "Cổ Thần Hoán, tôi không phải cố ý lừa gạt anh, tôi biết anh vẫn luôn tìm kiếm nó, nhưng tôi thật sự... "
"Tôi nhớ thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung/1309101/quyen-1-chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.