Cổ Thần Hoán buông Nguyên Hiên ra, hắn đứng dậy nhìn Thời Thiên đang quỳ gối cách đó không xa bằng vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.
Ánh mắt Thời Thiên tràn ngập kinh hoảng cùng cầu xin, cậu thậm chí còn không dám nhìn Nguyên Hiên đã bị Cổ Thần Hoán đánh gần như thoi thóp, chỉ là hô hấp có chút dồn dập nhìn Cổ Thần Hoán, đồng thời, cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Thời Thiên tưởng rằng cậu quỳ xuống sẽ làm cho Cổ Thần Hoán tỉnh táo lại một chút, ít nhất sẽ không tiếp tục đánh Nguyên Hiên, nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt Cổ Thần Hoán nhìn về phía mình càng lạnh lẽo âm lệ, cậu mới đột nhiên ý thức được cậu vì cứu Nguyên Hiên mà quỳ xuống, hành động này chỉ càng thêm kích thích Cổ Thần Hoán mà thôi.
"Đây là lần thứ hai em quỳ trước mặt tôi, lần thứ nhất là để cứu Thời Việt Nam." Cổ Thần Hoán trầm giọng nói, lại khẽ nghiêng người liếc nhìn Nguyên Hiên, "Lần này là vì cậu ta, vậy có phải em muốn nói, trong lòng em địa vị của cậu ta có thể sánh ngang với Thời Việt Nam?"
Cổ Thần Hoán vừa nói vừa chậm rãi nâng chân phải lên đạp lên đầu Nguyên Hiên, ánh mắt càng ngày càng lạnh, dưới chân càng dùng lực.
"Aaa! Mẹ nó tao thao! Có gan thì đạp chết lão tử đi... " Nguyên Hiên cảm giác xương sọ của mình sắp bị giẫm nát, đau đớn kịch liệt khiến hắn không thể mở nổi mắt.
Hắn vốn tưởng người đang tra tấn mình không muốn lập tức lấy mạng là vì muốn đòi tiền chuộc từ Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung/1309099/quyen-1-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.