Ở nơi thịnh yến cực kỳ hoành tráng xa hoa này, Thời Thiên không tính là khách quý, cho nên cậu không thể nâng ly ưu nhã đi lại xung quanh như các khách mời khác, mà chỉ nhắc nhở nhân viên phục vụ làm việc, sau đó đứng khuất sau một cái bàn bày đầy những món tráng miệng tinh xảo, yên lặng đứng nhìn đoàn người không giàu sang thì phú quý trước mắt.
Loại cảnh tượng rực rỡ quý phái này, cho dù đã xem bao nhiêu lần Thời Thiên vẫn cảm thấy chói mắt.
Đã quyết định sẽ cùng Nguyên Hiên sống đến hết đời, cậu nên hòa mình vào bầu không khí này, nhưng khi nhìn thấy những hoa lệ lộng lẫy trước mắt, Thời Thiên vẫn không có cảm giác rằng mình đã bước chân vào cuộc sống vinh hoa.
Những khi lặng im đứng ở một góc, vẫn thấy bản thân mình lạc lõng.
Thời Thiên đột nhiên rất muốn cười.
Mình đang làm gì?
Có phúc mà không biết hưởng?
So với bốn năm ngày đêm bận rộn không ngơi nghỉ, cùng với những tháng ngày bị Cổ Thần Hoán coi như tình nhân nuôi dưỡng bên người, cuộc sống hiện tại đẹp như thiên đường vậy.
Mình còn có cái gì không hài lòng?
Đột nhiên nhớ tới Cổ Thần Hoán, Thời Thiên bất giác nhìn một lượt cảnh tượng trong phòng, cậu đã xem qua danh sách khách mời cho nên biết đêm nay Cổ Thần Hoán cũng tới.
Người như Cổ Thần Hoán cho dù khiêm tốn hơn nữa, cũng có thể chỉ dựa vào khuôn mặt như đao khắc mười phân vẹn mười cùng với khí chất lạnh lùng trở thành người nổi bật nhất hội trường.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung/1309088/quyen-1-chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.