Thời Việt Nam thở dài, "Con đã đủ cực khổ, ta vốn không muốn con vì chuyện của mẹ con mà để lại bóng ma trong lòng, Cổ Thần Hoán lại gạt ta, nói hắn giúp đỡ con trong sinh hoạt và công việc, ta liền quyết định sẽ mãi giấu kín chuyện này trong lòng." Thời Việt Nam xoa xoa mi tâm, "Tiểu Thiên, cha hi vọng con tránh xa tên súc sinh kia." "Cha, con hiểu rồi." "Cha nói cho con chuyện này, một là vì bây gời Cổ Thần Hoán không còn gì có thể ràng buộc con nữa, hai là vì cha muốn cho con thấy bộ mặt thật của Cổ Thần Hoán." Thời Thiên gật gật đầu, kỳ thực, bộ mặt thật của Cổ Thần Hoán, cậu đã sớm thấy rõ. Gần mười phút sau đó, Thời Việt Nam kể cho Thời Thiên nghe tất cả mọi chuyện phát sinh trong trận đại hỏa bốn năm trước. Thời Thiên lắng nghe, ánh mắt dần ảm đạm, bàn tay đặt trên đùi siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Trong buổi tiệc mấy tiếng trước, Thời Việt Nam chỉ nói cho Thời Thiên một cách đại khái, hiện tại, Thời Thiên mới rõ ràng tất cả. Cậu không có dũng khí thú nhận với cha, đứa con trai mà ông hết lòng thương yêu mới là thủ phạm gây nên tất cả. "Ta vẫn luôn không nghĩ ra." Chìm vào trong hồi ức thống khổ, Thời Việt Nam như già đi mười tuổi, "Sao Cổ Thần Hoán có thể biết đến sự tồn tại của kho bạc ngầm dưới lòng đất, mọi thiết bị chống trộm ta bỏ ra một đống lớn tài lực, sao có thể bị hắn dễ dàng... " Thời Thiên vẫn luôn cúi đầu, sắc mặt tiều tụy. "Cha, cha nói trận đại hỏa năm đó cha nhìn thấy Cổ Thần Hoán, lúc đó hắn có nói gì với cha không?" "Lúc đó mẹ con bị cây cột đè lên, không thể động đậy, mà ta cũng bị thương, không đủ khí lực cứu mẹ con, lúc đó Cổ Thần Hoán đứng một bên, ta gần như quỳ xuống van cầu hắn giúp đỡ, nhưng hắn nói... " Thời Việt Nam dừng một chút, đưa tay lên che mắt, "Hắn nói đây là báo ứng Thời gia nợ hắn, mạng đổi mạng... " Đáy mắt đầy mệt mỏi của Thời Việt Nam dần dần che kín một tầng sương mù, giọng nói nghẹn ngào, "Đây là báo ứng của ta... Đời này ta làm quá nhiều chuyện ác khiến người đời căm hạn... Đây là báo ứng của ta... " "Cha, không phải lỗi của người." Sắc mặt Thời Thiên tái nhợt, cậu gian nan hé miệng, thấp giọng thì thào, "Hắn nói, không phải cha." Là con. Người mà hắn thật sự hận, là con. Thời Thiên chỉ cảm thấy tim như bị những cây kim nhọn đâm xuyên chằng chịt, nước mắt đong đầy trong hốc mắt chực trào. Mẹ chết, kho bạc bị người lấy mất, Hung thủ thật sự là.... "Cha, người hãy nghỉ ngơi thật tốt chuẩn bị phẫu thuật, sáng mai con lại tới." Thời Thiên nói xong liền vội vã đứng dậy, Không chờ Thời Việt Nam mở miệng, Thời Thiên nhanh chóng bước ra cửa phòng bệnh. Ra ngoài, nước mắt không thể kiềm chế trào ra, không có tiếng khóc, chỉ là theo bước chân tăng nhanh, nước mắt rơi xuống ngày càng mãnh liệt. Cuống cùng chạy ra khỏi bệnh viện, nhìn màn đêm đen tối, Thời Thiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lồng ngực như bị móng vuốt sắc nhọn liều mạng cào xé, đau đến mức tưởng chừng gục ngã. Thời Thiên cuối cùng trốn trong bãi để xe của bệnh viện, ngồi xổm trong khe hở giữa hai chiếc xe, cậu ôm đầu, thất thanh khóc rống. Sớm nên rõ ràng. Cậu và Cổ Thần Hoán.... Đều là tiện nhân! _______ Nguyên Hiên đặt phòng trong một khách sạn gần bệnh viện xong lại mua chút thức ăn khuya tại quán ăn 24h, rồi mới quay lại bệnh viện tìm Thời Thiên. Nguyên Hiên đến cửa phòng bệnh mới phát hiện đèn trong phòng đã tắt, lúc này mới ý thức được Thời Thiên đã ly khai. Điện thoại của Thời Thiên đã bị Cổ Thần Hoán phá hỏng, cho nên Nguyên Hiên không thể gọi điện cho cậu, không biết làm sao đi tìm, Nguyên Hiên đứng trước cổng bệnh viện gấp gáp tìm xung quanh. Mấy tiếng nữa Thời Việt Nam phẫu thuật, cho nên Nguyên Hiên suy đoán Thời Thiên sẽ không đi xa, chắc còn ở quanh bệnh viện. Không quan tâm hiện giờ là nửa đêm canh ba, Nguyên Hiên ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, "Tiểu Thiên!!" Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng cười khổ của Thời Thiên, "Hơn nửa đêm kêu thần gọi quỷ, anh không ngại mất mặt a." Nghe thấy giọng Thời Thiên, Nguyên Hiên mừng rỡ quay đầu nhìn lại, Thời Thiên ngồi trên đầu một chiếc xe cách đó mấy mét, bộ dáng miễn cưỡng. Nguyên Hiên nhanh chóng đi tới, do ánh sáng quá yếu, cho nên Nguyên Hiên không nhận ra đôi mắt Thời Thiên sưng đỏ, chỉ thấy giữa hai ngón tay cậu bay lên một vòng khói. "Em... hút thuốc?" Nguyên Hiên có chút kinh ngạc nhìn Thời Thiên, "Trước đây tôi chưa từng thấy em hút thuốc." Thời Thiên khẽ cười một tiếng, "Vừa nãy mới mua ở siêu thị gần đây, trước kia còn cảm thấy mùi thuốc lá rất khó ngửi, hiện tại phát hiện mùi của nó thực ra rất thoải mái." Nói xong, Thời Thiên rút ra bao thuốc, lấy một điếu đưa cho Nguyên Hiên, "Không hút một điếu sao?" Nguyên Hiên lăng lăng đỡ lấy điếu thuốc Thời Thiên đưa tới, "Em không sao chứ?" "Tôi có thể có chuyện gì đây." Thời Thiên nói xong, lại hít một hơi thuốc, kết quả sặc đến không ngừng ho khan. "Không quen hút thì đừng thể hiện." Nguyên Hiên vỗ vỗ lưng Thời Thiên, "Nhìn em là biết không có duyên với thuốc lá, sau này đừng hút nữa." Nguyên Hiên nói, hắn lấy điếu thuốc trong tay Thời Thiên ném đi, sau đó đỡ cậu xuống khỏi chiếc xe. Nguyên Hiên cởi bộ âu phục trên người khoác lên vai Thời Thiên, "Về khách sạn đi Tiểu Thiên, đêm nay em đã đủ mệt rồi, hơn nữa còn uống nhiều rượu như vậy." Đến khách sạn, Thời Thiên không động đến đồ ăn khuya Nguyên Hiên đã mua, cậu trực tiếp vọt vào phòng tắm tắm rửa, sau đó quấn khăn tắm nằm trên giường. Đêm nay rượu đã uống, lệ đã tuôn.... Hiện tại, Thời Thiên chỉ muốn hỗn hỗn độn độn ngủ một giấc. Thời Thiên chưa ăn, Nguyên Hiên cũng không còn khẩu vị, tắm rửa xong xuôi, Nguyên Hiên mặt đỏ bừng lúng túng đi đến bên giường. Bên trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, ánh sáng cam ôn hòa mang chút ám muội. Thời Thiên nằm trên giường đưa lưng về phía Nguyên Hiên, chăn chỉ đắp đến thắt lưng, đường nét ưu mỹ, màu da trắng nõn phía sau lưng lộ ra bên ngoài. Nguyên Hiên nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói, "Tiểu Thiên, ghế sô pha quá cứng, tôi.... tôi cũng ngủ trên giường." Thời Thiên đã ngủ, không có trả lời, Nguyên Hiên mừng thầm, lại hạ giọng nói tiếp, "Không nói lời nào coi như em đồng ý." Nói xong, Nguyên Hiên thận trọng vén chăn lên chui vào. Nằm ngửa mặt lên trên, Nguyên Hiên nhìn trần nhà chằm chằm không chớp mắt, hắn liên tục điều chỉnh hơi thở gấp gáp, chỉ là dần dần, nhịp đập trái tim bắt đầu gia tốc. Mục đích Nguyên Hiên chỉ thuê một gian phòng chính là vì muốn tạo cơ hội để được ngủ cùng giường với Thời Thiên. Đã từng là một thiếu gia phong lưu, đương nhiên không thể coi là chính nhân quân tử, cho nên hiện tại điều mà Nguyên Hiên muốn làm nhất, chính là ôm lấy người đang nằm bên cạnh, điên cuồng vuốt ve thân thể cậu, hôn lên môi cậu, thậm chí.... E rằng sự yêu thích đối với cậu đã chạm tới tâm khảm, Nguyên Hiên phát hiện đối với người con trai bên cạnh, đến cả những chuyện không đứng đắn chút xíu thôi hắn cũng không dám làm. Nguyên Hiên nghiêng người sang, nhìn chằm chằm vào tấm lưng bóng loáng của Thời Thiên, xoắn xuýt một lúc lâu, rốt cuộc nổi lên sắc tâm, chậm rãi đưa môi lại gần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]