Chương trước
Chương sau
Thời Thiên bước vào gian bao sương, gương mặt hoảng hốt mang theo thần sắc tiều tụy tái nhợt.
Cổ Thần Hoán cùng Nguyên Hiên đồng thời từ trên ghế đứng lên, Cổ Thần Hoán tiến lên vài bước đứng trước mặt Thời Thiên, thấy ánh mắt Thời Thiên nhìn mình đầy hàn ý cùng căm hận, trái tim trầm ổn bình tĩnh như chìm xuống đáy vực.
Vừa rồi khi giao chiến bằng lời nói với Nguyên Hiên, Cổ Thần Hoán đã cảm thấy nỗi bất an trước nay chưa từng có.
Cổ Thần Hoán bảo trì sắc mặt bình tĩnh, hắn nắm lấy tay Thời Thiên, "Chúng ta về thôi."
Thời Thiên lùi về sau một bước, hất bỏ cánh tay Cổ Thần Hoán, cậu cúi đầu nhìn xuống mặt đất rồi đột nhiên bật ra một tràng cười lạnh như người bệnh tâm thần.
"Cổ Thần Hoán." Âm điệu cực kỳ không bình thường cất lên, Thời Thiên vẫn cười, khe khẽ lẩm bẩm, "Nếu như năm đó anh chết đói dưới tầng hầm thì tốt biết mấy."
Trái tim bị câu nói mang theo ý cười này mạnh mẽ đâm một dao, sắc mặt Cổ Thần Hoán trong nháy mắt thay đổi mấy lần.
Bốn năm trước bị Thời Thiên nhốt bỏ đói dưới tầng hầm tròn mười ngày, nếu không phải nhờ có Dư Thặng vẫn luôn lén lút đưa nước cùng với giúp hắn chạy thoát, nói không chừng Cổ Thần Hoán hắn đã chết từ lâu. (Lust: Trời ơi dịch đến đây không nhịn được phải chen vào một câu:(( mọi người đừng vội chỉ trích Thời Thiên độc ác, đây không phải là sự thật:((((()
"Thời Thiên, không nên chọc tôi sinh khí." Thanh âm trầm thấp lộ ra tức giận cực lực đè nén.
"Cổ Thần Hoán." Thời Thiên đứng cách Cổ Thần Hoán rất gần, thần sắc đau đớn, "Anh còn tàn nhẫn hơn tôi... Còn tàn nhẫn hơn tôi... "
"Em nói cái gì?"
Thời Thiên bật cười, sau tiếng cười ngắn ngủi là vẻ mặt tự giễu bi thương mà tuyệt vọng, cậu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cổ Thần Hoán, đôi mắt như phủ một màn sương, "Đám cháy năm đó, tại sao anh không cứu mẹ tôi?"
Cổ Thần Hoán ngạc nhiên, hắn sầm mặt, "Ai nói với em? Em vừa nhận điện thoại của ai?"
"Tại sao không cứu?" Thời Thiên đột nhiên túm chặt áo Cổ Thần Hoán, đôi mắt tràn ngập hận ý áp sát vào Cổ Thần Hoán, giọng nói nghẹn ngào trầm đục, "Anh đứng bên cạnh, nhìn bà ấy bị cây cột đè chết."
Cổ Thần Hoán không còn duy trì được nét bình tĩnh trên khuôn mặt, hắn chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều hóa thành dung nham nóng rực chảy trong mỗi tác thân thể, khiến hắn không có cách nào bình tĩnh.
Người biết chuyện này, chỉ có Thời Việt Nam!
"Vừa nãy em nhận điện thoại của Thời Việt Nam?" Cổ Thần Hoán sắc mặt khủng bố, hắn quay đầu, lạnh lùng nhìn Nguyên Hiên cách đó không xa.
Cổ Thần Hoán rất rõ ràng, nếu Thời Việt Nam không biết được chuyện gì đó, không thể nào ông ta đem chuyện này nói cho Thời Thiên, lúc trước hắn đã nói với Thời Việt Nam rằng hắn thu nhận Thời Thiên làm thuộc hạ, cũng là ám chỉ Thời Việt Nam, nếu ông ta muốn Thời Thiên có được cuộc sống tốt, thì không cần lắm miệng trước mặt cậu.
Dùng sự tinh duệ của Thời Việt Nam, Cổ Thần Hoán tin tưởng ông ta tự hiểu rõ điều này. Nhưng bây giờ....
Rất hiển nhiên, Thời Việt Nam hiện tại đã có hậu thuẫn, căn bản không còn e dè Cổ Thần Hoán.
Đón nhận ánh mắt tựa đao tựa tiễn từ Cổ Thần Hoán, Nguyên Hiên nhíu mày, nhún vai buông tay, cười khẩy, giống như đang nói, anh đoán đúng rồi.
"Tôi sẽ giải thích sau, bây giờ, theo tôi trở về." Cổ Thần Hoán nhìn Thời Thiên, lạnh lùng hạ lệnh.
Hiện tại trong đầu Cổ Thần Hoán đang rất rối loạn, bởi vì hắn biết, Thời Việt Nam nằm trong tay Nguyên Hiên, hắn không có bất cứ lợi thế nào để áp chế Thời Thiên.
Đây là điều mà hắn luôn lo lắng.
"Trả lời tôi đi Cổ Thần Hoán tại sao anh không cứu?!" Thời Thiên càng siết chặt áo Cổ Thần Hoán, thanh âm càng ngày càng thống khổ, "Là để trả thù tôi? Bởi vì tôi cũng thấy mẹ anh chết mà không cứu. Là vì tôi phải không? Là vì tôi... "
Cổ Thần Hoán đột nhiên trở tay nắm lấy cổ tay Thời Thiên, hung hăng siết chặt, "Tôi đã nói rồi, về nhà sẽ giải thích với em sau." Nói xong, Cổ Thần Hoán kéo tay Thời Thiên, chuẩn bị đem Thời Thiên cưỡng ép lôi đi.
"Anh buông tay! Nếu trận hỏa năm đó quả thật là anh phóng thì con mẹ nó anh chính là hung thủ giết người!" Thời Thiên dùng sức giãy ra khỏi tay Cổ Thần Hoán, dữ tợn hét lớn, "Anh đừng tưởng có thể khống chế tôi lần nữa!"
Nguyên Hiên thấy thế, lập tức xông lên trước, một phát bắt được cánh tay Cổ Thần Hoán, lạnh lùng nói, "Họ Cổ kia, anh đừng có càn quấy! Phía ngoài hành lang có camera, đây không phải chỗ cho anh ra oai."
Cổ Thần Hoán nhìn Nguyên Hiên, lần đầu tiên có kích động muốn giết chết nam nhân trước mắt.
Tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay đều tại người này!
Nghe được động tĩnh bên trong, Hứa Vực đứng ngoài lập tức đẩy cửa tiến vào, thấy Nguyên Hiên hung hăng túm tay Cổ Thần Hoán, ánh mắt Hứa Vực phát lạnh, y bước nhanh về phía Nguyên Hiên, chỉ là Cổ Thần Hoán đột nhiên buông Thời Thiên ra, tùy ý phất tay với Hứa Vực, lạnh lùng nói, "Không có chuyện gì."
Hứa Vực lập tức lui ra cửa.
Thấy Cổ Thần Hoán tựa hồ đã tỉnh táo lại, Nguyên Hiên cũng thả tay ra.
Cổ Thần Hoán hít vào mấy ngụm khí, khuôn mặt mới khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt trở lại vẻ ôn nhu như muốn dùng ánh mắt trấn an Thời Thiên, nhẹ giọng nói, "Thời Thiên, theo tôi về nhà, tôi sẽ giải thích."
Thời Thiên lùi về sau vài bước, cậu cười gằn, lạnh lùng nói, "Cổ Thần Hoán, con mẹ nó anh thật khiến tôi cảm thấy ghê tởm." Nói xong, Thời Thiên nhấc chén rượu còn lại một nửa trên bàn, "Tên trộm cắp đê tiện." Rượu đột ngột hất về phía Cổ Thần Hoán, "Đi chết đi!"
Cổ Thần Hoán không kịp chuẩn bị, có lẽ là hắn căn bản không muốn né tránh, nhắm mắt lại, mặc cho rượu cay hất tới.
Trên mặt Thời Thiên không hề có chút khoái ý khi trả thù nào, hoàn toàn là thống khổ, cậu ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất, quay người chạy ra khỏi phòng.
"Tiểu Thiên, chờ tôi một chút!" Nguyên Hiên vội vàng xoay người đuổi theo Thời Thiên, chạy tới cửa liền ngừng lại, hắn quay đầu cười lạnh nhìn Cổ Thần Hoán vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm quỷ dị, gằn giọng nói, "Tôi sẽ đánh đổi toàn bộ Nguyên gia để che chở cho em ấy, chỉ cần Nguyên Hiên tôi còn sống một ngày, anh đừng hòng động vào Tiểu Thiên!"
Nói xong, Nguyên Hiên hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng chạy đuổi theo Thời Thiên.
"Thần ca, có cần phái người bắt Thời tiên sinh lại... "
Hứa Vực còn chưa nói hết, một tiếng rầm vang lên, Cổ Thần Hoán gạt đổ bàn rượu, đĩa cùng những chiếc ly rơi xuống vỡ tan.
Sắc mặt Cổ Thần Hoán trở nên dữ tợn, hô hấp nặng nề khiến lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng.
"Trước tiên phải nghĩ biện pháp tìm ra Thời Việt Nam!" Nắm tay Cổ Thần Hoán siết chặt phát ra tiếng khớp xương va vào nhau răng rắc, "Còn có, tìm thám tử tư theo dõi tên nam nhân điếc không sợ súng kia... "
______
Ngoài cửa khách sạn, Nguyên Hiên đuổi theo Thời Thiên, trời đổ mưa nhỏ, không khí man mát, Thời Thiên cước bộ chậm rãi, thần sắc hoảng hốt hướng về phía trước.
"Tiểu Thiên... " Nguyên Hiên đi bên cạnh Thời Thiên, thận trọng mở miệng, "Phỏng chừng sắp có mưa lớn, để tôi đưa em về."
Nhìn sắc mặt như bị đả kích của Thời Thiên, Nguyên Hiên đau lòng không thôi.
Hắn vốn chỉ muốn nói cho Thời Thiên biết Cổ Thần Hoán chính là người phóng hỏa đốt nhà cậu, cùng với chuyện lấy trộm kho bạc của Thời gia, còn chuyện liên quan đến mẹ Thời Thiên, hắn không biết.
Từ chỗ Dư Thặng, Nguyên Hiên biết được Cổ Thần Hoán dùng cha của Thời Thiên để khống chế cậu, ngay đêm đó liền nhận được một bức thư nặc danh, trong thư nói rõ chuyện xấu có liên quan đến Cổ Thần Hoán bốn năm trước.
Trong bữa tiệc, hắn để cho Thời Thiên nói chuyện với Thời Việt Nam, mục đích là để giáng cho Cổ Thần Hoán một cú đánh bất ngờ không kịp chuẩn bị.
"Tiểu Thiên..." Nguyên Hiên nhẹ nhàng kéo tay Thời Thiên, khuôn mặt anh tuấn mang theo áy náy thấp giọng nói, "Tôi không cố ý khiến em nhớ đến mẹ mình."
"Nguyên Hiên." Thời Thiên nhẹ giọng cắt lời Nguyên Hiên, cậu dừng chân, quay người nhìn nam nhân tuấn lãngkiên cường trước mắt.
Chàng trai này vì giúp đỡ cậu mà đắc tội với Cổ Thần Hoán....
"Cảm ơn anh."
Nguyên Hiên vội vã xua tay, "Quan hệ giữa hai chúng ta không cần phải nói cảm ơn, đúng rồi, để tôi dẫn em đi gặp bác trai, tôi đã đưa bác ấy đến một bệnh viện tư nhân ở Lâm thị, chuyện phẫu thuật em luôn lo lắng tôi đã sắp xếp xong rồi, sáng mai, tôi sẽ mua cho bac trai một căn biệt thự hướng biển, chờ bác trai xuất viện sẽ chuyển đến sống ở đó, an hưởng tuổi già."
Nguyên Hiên còn chưa nói xong, Thời Thiên đột nhiên ôm choàng lấy Nguyên Hiên, tựa cằm lên hõm vai hắn.
"Cả thế giới đều hận không thể khiến tôi và cha tôi chết đi, sao anh vẫn đối tốt với tôi như vậy. Nguyên Hiên... " Lớp vỏ ngoài cứng rắn vỡ vụn, những mảnh vỡ lạnh như băng từng chút từng chút một rơi xuống, "Cảm ơn anh, thật sự... Cảm ơn anh... "
__________________________________
Lust: Tui muốn xin ý kiến, tình hình là "nửa kia" của Nguyên Hiên đã xuất hiện và cả hai người đều rất cường, tạm thời chưa phân biệt được ai công ai thụ, điều đó tui chưa biết, khi nào hoàn quyển một tui sẽ tung phiên ngoại của Nguyên Hiên ra cho các nàng quắn quéo.
Điều tui muốn hỏi là mọi người có muốn để Nguyên Hiên là "y" luôn từ bây giờ không vì "nửa kia" có vẻ công hơn ảnh, hoặc nếu chưa muốn thì sang phiên ngoại tui sẽ xem xét rồi điều chỉnh sau (  ・ิω・ิ)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.