Nguyên Hiên đau đến nhe răng, cả người nhất thời không thể cử động, chỉ cần khẽ nhúc nhích là cơn đau nhức phía sau lưng lại truyền tới. Động tác hung ác hận không thể trực tiếp giết chết Nguyên Hiên của Cổ Thần Hoán làm Thời Thiên sợ hãi, Thời Thiên thấy Cổ Thần Hoán sắc mặt âm lệ xoa nắm đấm lại vung quyền định đánh về phía Nguyên Hiên liền sợ hãi không thôi, vội vàng tiến lên kéo tay Cổ Thần Hoán. "Cổ... Cổ Thần Hoán, nếu còn đánh nữa anh ta sẽ chết." Thời Thiên cố gắng nói thật nhẹ nhàng, "Anh ta uống say, vừa nãy chỉ là say rượu loạn tính, chúng ta... chúng ta đừng để ý đến anh ta nữa, đi thôi." Cổ Thần Hoán ngừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Thời Thiên, ánh mắt lạnh như băng khiến Thời Thiên lông tóc dựng đứng, Thời Thiên cố gắng xoa dịu nhịp tim của mình, cậu kéo kéo cánh tay Cổ Thần Hoán, nhẹ giọng nói, "Đi thôi." Cổ Thần Hoán buông lỏng nắm đấm, đột nhiên quay người bế Thời Thiên lên, Thời Thiên mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở vào. Dưới ánh nhìn của mọi người, cái ôm mập mờ này làm Thời Thiên cảm thấy rất lúng túng, nhưng để trấn an con sư tử hung ác này, Thời Thiên không thể làm gì khác hơn là vòng hai tay ôm lấy Cổ Thần Hoán, ngoan ngoãn để hắn ôm cậu bước qua người Nguyên Hiên, nhanh chóng rời khỏi Ngôi Sao. Nguyên Hiên căn bản không đứng lên nổi, phía sau lưng liên tục hứng chịu hai cú va đập mạnh khiến cơn đau nhức trong người hắn không thể dịu bớt. Sau khi Nguyên Hiên rời khỏi quầy bar, Bành Thiệu không thèm quản hắn nữa mà trò chuyện vui vẻ với một cô gái tới bắt chuyện, đến lúc nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh đổ vỡ, tiếng va chạm cùng với tiếng hét chói tai, Bành Thiệu mới theo bản năng nhìn về phía Nguyên Hiên. Bành Thiệu mang tâm lý xem náo nhiệt lại gần, kết quả là cuộc náo nhiệt đã kết thúc, chỉ còn Nguyên Hiên đau đớn nằm cuộn tròn dưới mặt đất. Bành Thiệu cùng với một nhân viên đỡ Nguyên Hiên ngồi lên ghế sa lông, lông mày Nguyên Hiên vẫn luôn nhíu chặt, đau đớn kịch liệt khiến gương mặt hắn trắng bệch. "Thật... thật con mẹ nó mất mặt." Nguyên Hiên đỡ thắt lưng gầm lên, thấy trước mặt mình có một đám người đang nhìn chằm chằm liền nổi nóng, "Nhìn cái mẹ gì! Cút!" Bị Nguyên Hiên rống lên như thế, tất cả mọi người lộ vẻ tức giận thu tầm mắt rồi tiếp tục uống rượu của mình. "Có cần phải vậy không?" Thấy Nguyên Hiên vẫn còn sức rống lớn, Bành Thiệu liền biết hắn không xảy ra việc gì nghiêm trọng, có chút dở khóc dở cười, "Không phải chỉ là đến gần người trong lòng thôi hay sao? Cư nhiên lại bị đánh thành như vậy. Bất quá thật ngạc nhiên a, người kia gầy yếu như vậy, sao có thể đánh cậu... " "Không phải Tiểu Thiên đánh!" Nguyên Hiên cố ngồi thẳng lưng, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, nếu không phải thân thể hạn chế, hắn nhất định sẽ đuổi theo. "Lão tử bị tên Cổ Thần Hoán khốn kiếp kia đánh lén, đánh lén! Hiểu không? Thao cả nhà hắn! Hắn thật sự tưởng lão tử là tên ăn không ngồi rồi hay sao?!" ___ Cổ Thần Hoán lái xe, tay lái vững vàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước. Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, Thời Thiên ngồi ghế lái phụ chỉ cảm thấy nhịp tim không ngừng gia tốc, áp lực ngột ngạt Cổ Thần Hoán mang lại khiến cậu hoảng hốt. "Chỉ là, ngẫu nhiên gặp anh ta, còn có chuyện vừa nãy... Tôi không cố ý." Thời Thiên không nhịn được mở miệng, "Dù sao thì... thực sự xin lỗi." Tình nhân cũng có nguyên tắc riêng cần phải tuân thủ, cho nên Thời Thiên biết rất rõ mình vừa phạm phải lỗi gì. Nhưng Thời Thiên cũng nhẹ thở phào một hơi, ít nhất Cổ Thần Hoán đã hạ thủ lưu tình với Nguyên Hiên. Cổ Thần Hoán không nhìn cậu, sắc mặt âm lãnh nhìn chăm chăm về phía trước, "Nếu như vừa nãy ở dưới thân cậu ta em không phải là giãy dụa mà là hùa theo, vậy thì người bị ném xuống đất sẽ chính là em." Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, ngoài trời nổi mưa phùn, một ít mưa theo làn gió lạnh thổi vào, nhiệt độ trong xe đột ngột hạ thấp. Thời Thiên cúi thấp đầu, "Tôi biết, tôi sẽ không dây dưa với anh ta nữa." Khoảng thời gian sau đó, Cổ Thần Hoán không mở miệng nói chuyện, mà Thời Thiên cũng có thể cảm thấy rõ ràng trong lòng hắn đang đè nén điều gì đó, lệ khí vương giữa hai hàng lông mày không hề thuyên giảm, trái lại còn dày đặc hơn trước, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể bạo phát. Cổ Thần Hoán như vậy, hệt như một ngọn núi lửa chực chờ phun trào, áp lực nặng nề khiến Thời Thiên hít thở không thông. "Không... Không đến nghĩa trang sao?" Thời Thiên lại mở miệng, dù sao Cổ Thần Hoán đã từng nói với cậu, chỉ cần cậu dập đầu trước mộ mẹ hắn, hắn sẽ lập tức xuất tiền cứu cha cậu. Còn có, hắn nói muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ. Cổ Thần Hoán không nói gì, hắn dừng xe trước cửa một khách sạn rồi ra lệnh cho Thời Thiên xuống xe. Thời Thiên vừa xuống xe liền cả kinh, bởi vì đây chính là khách sạn mà ngày hôm đó Đường Bản Xuyên hẹn cậu, cũng chính là nơi cậu bị Cổ Thần Hoán cường bạo. Cổ Thần Hoán vừa bước xuống xe liền lập tức đi thẳng vào trong khách sạn, đi được vài bước thì ngừng lại quay đầu, phát hiện Thời Thiên không đi theo sau mà đứng yên bên cạnh xe, vẻ mặt bất an nhìn hắn. "Lại đây!" Thanh âm lạnh như băng không cho phép cự tuyệt, Cổ Thần Hoán híp mắt, "Tôi bảo em lại đây em điếc sao?" "Bây giờ mới hai giờ chiều, đến... đến khách sạn làm gì?" Khuôn mặt thanh lãnh lộ ra tia khủng hoảng, "Hay là tới nghĩa trang trước đi." Cổ Thần Hoán không ra lệnh nữa mà bước trở lại xe siết chặt lấy cổ tay Thời Thiên thô bạo lôi cậu về phía trước. Thời Thiên muốn giãy tay ra nhưng lại sợ chọc giận Cổ Thần Hoán, tính mạng của cha nằm trong tay hắn, vô luận có bao nhiêu không cam lòng cùng phẫn hận cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Đưa cậu đến khách sạn, điều mà Thời Thiên có thể nghĩ tới, chỉ có làm tình. "Cổ... Cổ Thần Hoán, đổi khách sạn khác được không?" Thời Thiên vội vã nói, "Nơi này... " Nơi này có những ký ức cậu không muốn nhớ tới. Có tên biến thái Đường Bản Xuyên, mà nhớ tới Đường Bản Xuyên, tất nhiên cũng sẽ nhớ tới cảnh tượng khủng bố trong căn phòng kia bốn năm trước. Đồng thời, còn có ký ức bị nam nhân này đánh đập cường bạo, lần đầu trải qua nỗi thống khổ tê tâm liệt phế kia, va chạm kịch liệt khiến cậu sống không bằng chết, thân thể dù mệt mỏi đến cực hạn nhưng vẫn chìm chìm nổi nổi như cũ, mãi đến tận khi ngất đi. Thời Thiên đã thuyết phục chính mình sau này phải tiếp nhận Cổ Thần Hoán đòi hỏi, cậu nghĩ, lần đó Cổ Thần Hoán thô bạo như vậy là vì cậu phản kháng quá mức kịch liệt, nếu cậu ở trên giường tùy ý hắn bài bố, có thể sẽ không còn đau đớn như vậy nữa. Phản kháng cũng chỉ phí công, Thời Thiên có thể ép chính mình không cần phải làm như thế, nhưng cậu không thể chống cự lại bản năng của cơ thể. Khách sạn này vốn là của Cổ Thần Hoán, cho nên sau khi đặt chân vào đại sảnh, quản lý đại sảnh lập tức tươi cười chào đón, Cỏ Thần Hoán chỉ cần nói số phòng, quản lý lập tức cầm thẻ phòng tới, sau đó ân cần dẫn đường cho Cổ Thần Hoán. Bước vào thang máy, Cổ Thần Hoán cầm lấy thẻ phòng trong tay quản lý, sau đó dùng ánh mắt đuổi quản lý đi chỗ khác. Thang máy đi lên, nhịp tim Thời Thiên đập gia tốc, cổ tay vẫn bị Cổ Thần Hoán nắm chặt, khiến cậu có chút đau. Cửa thang máy mở ra, Thời Thiên càng khẩn trương, gương mặt tuấn tú rốt cuộc không thể che giấu thần sắc sợ hãi, Thời Thiên kéo nhẹ tay Cổ Thần Hoán đang chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, "Cổ Thần Hoán, trước đó chúng ta... chúng ta đã hẹn tối nay đến biệt thự, không phải ở khách sạn này, nếu bây giờ anh muốn làm... chúng ta có thể về biệt thự... " Cổ Thần Hoán quay đầu, mặt không thay đổi nhìn Thời Thiên sợ hãi khẩn cầu. Đặc biệt đưa cậu đến khách sạn này, chính là vì muốn thấy vẻ mặt đó của cậu! Không có lý do gì cậu phải chịu tội cho cái chết của cha mẹ hắn, nhưng cậu lại có liên quan đến cái chết của hai người họ! Cậu dùng mạng của cha mẹ hắn để đổi lấy cuộc sống cơm ngon áo đẹp suốt mười mấy năm, cuối cùng lại thấy mẹ hắn chết mà không cứu. Có thể xử cậu vô tội! Nhưng không nên để cậu sống thoải mái như trước nữa! Cổ Thần Hoán sầm mặt lại, kéo mạnh Thời Thiên ra khỏi thang máy, Cổ Thần Hoán sải bước rất nhanh, Thời Thiên do dự, thân thể liên tục lùi ra sau, cho nên gần như là Cổ Thần Hoán lôi kéo cậu lảo đảo đi về phía trước. "Tôi... Tôi không hề chọc giận anh." Hô hấp Thời Thiên gấp gáp vì kinh hoảng, "Tôi đã cố gắng thuận theo anh rồi mà." Thời Thiên vừa dứt, Cổ Thần Hoán đã lôi kéo cậu đến trước cửa phòng, chính là gian phòng ngày ấy. "Vậy... vậy đổi phòng khác cũng được, Cổ... Cổ Thần Hoán, tôi... " Lời còn chưa dứt, Cổ Thần Hoán đã mở cửa phòng, động tác thô bạo đẩy Thời Thiên vào. _________+________+________+______ Lust: Có biến!!!!!!!! >.<
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]