Thời Thiên đứng cách Cổ Thần Hoán một mét, bàn tay nắm chặt đặt bên người, móng tay bấm sâu vào da thịt, cậu liếc về phía Cổ Thần Hoán, phát hiện hắn không hề nhìn mình hoặc mở miệng nói gì đó như dự đoán, vẫn tao nhã dùng bữa, gương mặt vô biểu tình.
"Thật sự... Thật sự xin lỗi... " Âm thanh phát ra không rõ ràng, nghẹn lại nơi cổ họng.
Thời Thiên không biết phải lấy dũng khí từ đâu để nói tiếp được những lời còn lại, đứng trước mặt Cổ Thần Hoán, trong lòng Thời Thiên chỉ có tràn ngập khuất nhục cùng không cam lòng.
Bốn năm trước, cậu chính là thiếu gia trong căn biệt thự mỹ lệ này, dưới ánh đèn thủy tinh lấp lánh, cậu ngồi sau chiếc bàn ăn chạm khắc tinh xảo thích ý mà thản nhiên hưởng thụ một bàn cơm ngon mỹ thực, không có gì phiền não, không biết như thế nào là tuyệt vọng, càng chưa bao giờ trải qua cuộc sống sương gió đắng cay, như thể từ lúc sinh ra số trời đã định cậu sẽ được sống một đời vinh hoa vậy.
Nhưng đến cuối cùng, cái gọi là nhất định chỉ thuộc về cậu cũng chỉ có cái mạng này mà thôi.
"Chuyện ngày đó, thật sự xin lỗi, thật sự... thật sự xin lỗi... "
Thời Thiên rất muốn quay người bỏ đi, để lại cho Cổ Thần Hoán một bóng lưng kiêu ngạo bất khuất, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến cha của mình, cậu lại như mất đi toàn bộ sức lực phản kháng.
Cổ Thần Hoán không đáp lại, Thời Thiên không thể làm gì khác hơn là lặp lại lời xin lỗi, từ xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung/1309035/quyen-1-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.