Buổi trưa, Thời Thiên nhận được điện thoại từ Cổ Thần Hoán, Cổ Thần Hoán rất ôn nhu cùng bất đắc dĩ nói cho Thời Thiên, vì bận chuyện làm ăn nên cả ngày hôm nay không thể đến thăm cậu.
Thời Thiên cúp điện thoại liền dùng chiếc xe Cổ Thần Hoán tặng rời khỏi biệt thự, xe chạy hai, ba tiếng mới tới Lâm thị, sớm đã điều tra kỹ vị trí cho nên Thời Thiên rất nhanh đã tìm thấy chợ đen lớn nhất, thuận lợi bán chiếc xe mình vừa lái tới, thu được số tiền so với tưởng tượng của cậu còn cao hơn.
Bán xe xong,Thời Thiên lập tức chuyển tiền vào một tài khoản khác, sau đó gọi điện thông báo cho lão quản gia. Bị lão quản gia đặt nghi vấn về số tiền đó, Thời Thiên cũng chỉ tùy tiện ứng đối, cuối cùng báo với lão quản gia là cậu phải đi tới nơi khác để làm việc, không biết khi nào mới có thể trở về.
"Công việc gì mà phải đi lâu như vậy?" Thanh âm già nua của lão quản gia có chút không nỡ, chậm rãi nói, "Thiếu gia a, tiền kiếm đủ là được rồi, đừng liều mạng như thế, mấy năm qua cậu đã đủ khổ, lão gia mỗi ngày đều gọi tên cậu, phải tự chiếu cố mình thật tốt a."
"Thúc không cần lo cho con, con cũng không phải hài đồng ba tuổi, phiền thúc nói cho cha chờ con công tác trở về, con sẽ không đi đâu nữa, luôn ở bên cạnh chiếu cố người." Thời Thiên đi bộ ven đường, một tay cầm điện thoại, một tay xoa xoa mi tâm.
Lão quản gia tựa hồ còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung/1309020/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.