Chương trước
Chương sau
Nhớ tới ánh mắt quỷ dị cùng tiếu ý nguy hiểm lúc Cổ Thần Hoán nhìn về phía mình, Thời Thiên trong lòng càng bất an, ước lượng chính mình có bao nhiêu cân lượng, cậu biết mình so với Cổ Thần Hoán chỉ như kiến càng cùng đại thụ, cậu không sợ Cổ Thần Hoán, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể đối phó được hắn!
Người thông minh sẽ không lựa chọn dùng kiến càng đi đấu đại thụ, Thời Thiên cậu, không ngu! Mặc dù cậu tám lạng đẩy không được ngàn cân, nhưng ít nhất có thể chọn vô thanh vô tức né tránh!
Vốn định sắp xếp sổ sách xong liền lập tức rời đi, nhưng quản lý lại làm Thời Thiên tìm không ra bất kỳ lý do từ chối.
"Nếu cậu kiên quyết muốn từ chức như vậy tôi cũng sẽ không giữ, nhưng cậu từ chức quá đột ngột, tôi nhất thời chưa thể bổ sung nhân lực thay thế, mong cậu có thể làm hết ngày hôm nay mới đi, vừa vặn hôm nay cũng là ngày cuối cùng của tháng, làm xong, tôi sẽ thanh toán lương cả tháng cho cậu."
Thời Thiên đáp ứng giám đốc làm xong ngày hôm nay mới đi, nhưng vừa trở lại kho cậu liền hối hận, mình ở ngoài sáng địch ở trong tối, ai mà biết được mấy canh giờ trước khi tan việc này xảy ra chuyện gì, nhân tố không thể xác định thực sự quá nhiều!
Thời Thiên khó chịu trong lòng định quay lại tìm giám đốc thì Quan Lĩnh đột nhiên từ phía sau cậu nhảy ra, ở sau gáy Thời Thiên rất không khách khí vỗ một chưởng, tức giận nói, "Dương Thiên, tự dưng từ chức làm gì a? Cứ như vậy đem huynh đệ của cậu ném lại nơi này." Quan Lĩnh ngồi cạnh Thời Thiên, bộ dáng như oán phụ.
"Có chút việc riêng." Thời Thiên thuận miệng đáp, "Đúng rồi Quan Lĩnh, cậu có bạn bè làm việc ở những nơi khác phải không? Giúp tôi hỏi bạn cậu xem bên đó có hay không thiếu người, mệt chút cũng không sao. "
"Mẹ nó! Thật không biết trong đầu cậu suy tính cái gì, chúng ta không phải dân văn phòng, lương Ngôi Sao trả cho chúng ta đã rất cao, không biết bao nhiêu người muốn vào đây làm việc, con mẹ nó cậu lại muốn chạy ra ngoài!"
"Được rồi được rồi! Cậu nói có hay không đi!"
"Có!" Quan Lĩnh bất đắc dĩ thở dài, "Cũng là làm phục vụ ở hộp đêm, không quá mệt, nhưng lương so với Ngôi Sao ít hơn một chút."
"Hảo! Cứ quyết định vậy đi! Chờ lát nữa đến giờ cơm trưa cậu giúp tôi liên lạc, có khả năng sáng mai tôi sẽ đến đó làm." Thời Thiên vui mừng, tâm tình so với trước khá hơn nhiều.
Quả nhiên, cách dễ nhất khiến người sinh sầu hoảng loạn là ngồi chờ chết!
Thời Thiên đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, Cổ Thần Hoán còn chưa làm gì cậu đã tự mình dọa mình, nếu hắn thực sự ra tay, cậu còn không phải là bị hù chết?
"Thế nào? Tôi giúp cậu chuyện lớn như vậy, cậu có phải nên mời tôi ăn bữa cơm cảm tạ?" Quan Lĩnh ôm lấy Thời Thiên, cười như hoa tặc.
"Nếu vậy hôm nào cậu đến nhà tôi ăn đi." Thời Thiên thành thật nói, "Trù nghệ của tôi tuyệt không kém nhà hàng."
"Đệt! Cậu cũng quá keo kiệt a! Tiền khao bằng hữu cũng phải bớt? "
"Cậu rốt cuộc có đi hay không, nếu không đi, tôi ngay cả tiền mua thức ăn cũng bớt!" Thời Thiên liếc Quan Lĩnh một cái, nói không khách khí.
"Đương nhiên đi! Anh em tốt tự mình xuống bếp, tôi sao có thể không đi!" Quan Lĩnh cười càng sáng lạn.
_______
"Thần ca, ngài đoán quả nhiên không sai, tiểu tử kia thật sự tìm giám đốc từ chức!"
"Giám đốc nói thế nào?" Cổ Thần Hoán cầm điện thoại, thanh âm trầm thấp, không nhanh không chậm hỏi.
"Như Thần ca ngài giao phó, ha ha, tiểu tử kia quả nhiên đồng ý làm xong ngày hôm nay mới đi." Tiếng cười hả hê của Chu Khảm truyền đến, "Cứ đà này, cậu ta rất nhanh sẽ rơi vào bẫy của chúng ta."
____
Quan Lĩnh cùng Thời Thiên trò chuyện, đại đa số đều là Quan Lĩnh thao thao bất tuyệt, Thời Thiên ban đầu còn muốn tìm giám đốc sau đó lập tức rời đi, kết quả Quan Lĩnh đột nhiên xuất hiện làm cậu quên mất.
Hai người còn chưa tán gẫu xong, xe chở rượu đã đến, Thời Thiên cùng Quan Lĩnh với các đồng nghiệp còn lại thận trọng đem từng thùng rượu rời vào kho, quản kho tay cầm một quyển sổ nhỏ không quên cao giọng nhắc nhở, "Rượu này rất đắt, các cậu nhất định phải cẩn thận!"
Chuyển được một nửa, giám đốc đột nhiên từ ngoài chạy vào, ra dấu im lặng, "Đại lão bản sắp đến đây thị sát."
Giám đốc vừa dứt lời, Thời Thiên trong lòng hồi hộp, cậu kéo thấp vành mũ, cắn răng, như không có gì xảy ra tiếp tục chuyển rượu. Nhiều người nhìn như vậy, cậu không tin Cổ Thần Hoán sẽ đối với mình làm cái gì.
Ánh mắt sắng quắc cách đó không xa chiếu tới, đâm Thời Thiên đến cả người không thoải mái, cậu cảm thấy Cổ Thần Hoán đang chế giễu mình, thiếu gia đã từng mười ngón tay không dính nước mùa xuân bây giờ bán mạng thay hắn làm việc, trong lòng hắn hẳn phải vô cùng khoái trá!
Đáng ghét! Thật sự không nên đáp ứng giám đốc làm hết hôm nay.
Tất cả cao quản của Ngôi Sao đều đem Cổ Thần Hoán như phật tổ mà hầu hạ, Thời Thiên thậm trí có thể cảm giác được người xung quanh Cổ Thần Hoán rất sợ hắn, sự sợ hãi bản năng.
Thời Thiên đột nhiên nhớ tới Quan Lĩnh từng nói Cổ Thần Hoán không phải là người bình thường. Có lẽ là vì quá mức điệu thấp cho nên tại K thị, tiếng tăm của hắn không quá vang dội. Thế nhưng K thị có hơn phân nửa hộp đêm sòng bạc cao cấp đều thuộc về hắn.
Thời Thiên cảm thấy thân phận Cổ Thần Hoán không đơn giản chỉ là lão bản của đông đảo hộp đêm như vậy! Có lẽ vì khi còn là thiếu gia từng tiếp xúc qua các loại nhân vật trong xã hội thượng lưu, Thời Thiên có thể cảm giác được rõ ràng, trên người Cổ Thần Hoán tỏa ra khí tức âm lệ chỉ có ở hắc phần tử, hơn nữa lại vô cùng mãnh liệt!
Không có huyết vũ tinh phong rèn luyện cùng mài giũa, cũng như không đủ tư cách cùng thế lực, ai có thể ung dung phóng thích hàn ý như vậy? Hơn nữa còn là mặt không cảm xúc, thậm chí là khóe miệng khẽ giương.
Cho nên Cổ Thần Hoán tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài!
Nhanh chóng chuyển cho xong, Thời Thiên phát hiện Cổ Thần Hoán vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh nhìn, điều này làm cậu có chút nghi hoặc.
"Lẽ nào do mình quá nhạy cảm?" Thời Thiên cau mày, cậu nhanh nhẹn chuyển một thùng rượu trên xe xuống rồi quay người đi hướng cửa kho, nhưng ngay khi mới tiến lên được vài bước, dưới chân đột nhiên bị ai đó ngáng, Thời Thiên cả người mất đi trọng tâm, thân thể nghiêng về phía trước, thùng rượu trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.
Choang! Tiếng bình rượu vỡ nát vang lên thanh thúy, chất lỏng đỏ sánh hương thuần từ vết nứt trên thùng gỗ chậm rãi chảy tràn, Thời Thiên hoảng hốt vội vàng đứng dậy đẩy ra tấm gỗ, phát hiện bốn bình rượu đỏ đã vỡ mất ba bình.
Đầu tiên là kinh sợ! Sau đó là hoảng loạn, cuối cùng là bình tĩnh!
Cậu làm việc luôn luôn cẩn thận, bước chân vững vàng, vừa rồi là có người cố ý ngáng chân cậu! Về phần ai, nhân chuyển rượu nhiều như vậy, mấy người song song mà qua, cậu căn bản không thấy rõ.
Thùng rượu đắt đỏ bị rơi vỡ, tất cả mọi người đều giật mình, đặc biệt là cao quản của Ngôi Sao cơ hồ hai mặt nhìn nhau, dù sao sai lầm này cũng là phát sinh ngay trước mắt lão bản của bọn họ.
"Dương Thiên! Tôi đã sớm nhắc nhở các cậu phải cẩn thận!" Quản kho phản ứng lại đầu tiên, gã vội vã chỉ vào Thời Thiên vẫn luôn cúi đầu tức giận mắng, "Nhìn xem cậu đã làm gì! Cái này... Cậu định giải thích thế nào đây?"
Giải thích? Thời Thiên rất muốn cười, làm sao giải thích? Hoảng loạn vội vàng nói tiện nhân nào đó đã ngáng chân cậu? Hay sợ hãi khóc lóc kể lể rằng mình vô tội? Rồi cuối cùng để mọi người chứng kiến mình làm trò hề.
Ha! Cổ Thần Hoán a Cổ Thần Hoán, Thời Thiên tôi thực sự đã đánh giá cao anh! Thủ đoạn của anh cũng như anh, đều thấp kém!
"Tôi sẽ bồi thường." Thời Thiên ngẩng đầu, bình tĩnh cắt lời quản kho, nhưng mắt lại nhìn về phía Cổ Thần Hoán.
"Cổ lão bản?" Thanh âm khinh bỉ mang theo tiếu ý ngạo mạn nhàn nhạt, "Ngài có phải cũng nên nói đôi câu?"
___
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.