Trong lúc dùng cơm, Phó Huân hỏi về công việc hiện tại của Giang Phi.
Giang Phi cũng không muốn để Phó huân biết nghề mình là họa sĩ, dựa vào việc vẽ manga trên mạng để kiếm tiến, bạn bè bên cạnh cậu trừ Quý Hằng ra, còn lại không có bất kỳ người nào biết rõ về nghề nghiệp thật của cậu.
Đối mặt với Phó Huân mới quen, Giang Phi đương nhiên sẽ không nói con át chủ bài của mình.
Giang Phi nói dối mình dựa vào việc viết lách trên mạng để kiếm tiền, thỉnh thoảng đi ra ngoài làm thêm vài việc lặt vặt, cuộc sống dù có chút uất ức nhưng vẫn hết sức an nhàn.
Giang Phi nói dối như vậy ngược lại cũng không chột dạ, bởi vì cho tới nay bất kỳ ai hỏi về vấn đề này, cậu đều trả lời như vậy.
Phó Huân cũng không hoài nghi cái gì, Phó Huân chân thành ngỏ ý muốn an bài cho Giang Phi một chức vị ở công ty, cũng sẽ mời chuyên gia dạy cậu xử lý công việc, đây cũng là để cân nhắc lâu dài, nhưng lại bị Giang Phi khoát tay lia lịa từ chối.
Giang Phi bày tỏ mình đã quen với cuộc sống như vậy rồi, cũng hết sức hài lòng với lối sống hiện tại.
Mà Phó Huân lại thấy, Giang Phi chính là điển hình của loại ham ăn biếng làm.
Dĩ nhiên, Phó Huân không có nói.
Khi sắp dùng xong bữa ăn, Giang Phi mới rút tờ phiếu nợ ba trăm vạn trong túi cậu mới viết ra, theo mặt bàn đẩy tới trước mặt Phó Huân.
Phó Huân liếc nhìn nội dung trên phiếu nợ, không khỏi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/183107/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.