“Cái này…” Giang Phi nhất thời không biết nên nói cái gì, cậu nhìn Phó Huân, vui sướng, nghi hoặc, đủ loại cảm xúc mâu thuẫn phức tạp xông lên đầu: “Cảm…cảm ơn, tôi…tôi nhất định sẽ trả anh khoản tiền này.”
“Không cần.” Phó Huân vân đạm phong khinh cười nói: “Hôm đó tôi chưa điều tra rõ ràng chân tướng Phó Nam tự sát đã tới xúc phạm cậu, cho nên ba trăm vạn này coi là tôi bồi tội với cậu chuyện ngày đó, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”
Giang Phi thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Tối hôm qua anh cứu tôi, chuyện này đã xóa tan hiểu lầm lớn trước kia của tôi đối với anh rồi, tôi…”
Lúc này, điện thoại Phó Huân reo, lời Giang Phi đã đến khóe miệng thuận thế nuốt trở lại.
Phó Huân gật đầu ra hiệu với Giang Phi, sau đó đứng dậy đi tới ban công nghe điện thoại.
Ánh mắt Giang Phi phức tạp nhìn bóng lưng Phó Huân…
Trên người hắn mặc bộ quần áo thường ngày màu đen so với âu phục giày da trước kia, mặc như vậy liền trông hiền lành hơn một chút, chỉ là trên thân người cao lớn kia vẫn như cũ tỏa ra khí thế không giận tự uy, nhưng so với trước đã ít đi mấy phần âm lệ, lại đón thêm ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng người thon dài tăng thêm mấy phần thâm trầm mị lực hấp dẫn.
Giang Phi nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên ở tiệc rượu, từ trong xương của Phó Huân đã lộ ra sự khinh bỉ cùng lạnh lẽo với mình, khi lần đầu tiền đến nhà trọ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/183105/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.