Điện thoại di động để trên bàn lại vang lên, thời điểm reo đến lần thứ ba, Phó Huân mới giật mình tỉnh hồn lại trong cơn hỗn loạn, hắn nhanh chóng vươn tay cầm điện thoại trên bàn lên, khi phát hiện là Phó Nam gọi tới liền vội vàng tiếp điện thoại.
Trong điện thoại, thanh âm Phó Nam có phần yếu ớt, dưới sự truy hỏi của Phó Huân, Phó Nam mới thẳng thắn nói rằng mình bị bệnh, sốt nhẹ, hiện tại đang truyền nước ở bệnh viện.
“Ca, em nhớ anh…” Phó Nam nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không bỏ lại em lần nữa, đúng không…”
Lúc này Phó Huân mới phát giác mình bỏ lại Phó Nam trên đảo kia quá lâu, bởi vì giấu diếm nên trong khoảng thời gian này hắn gần như không thể nào liên lạc với Phó Nam, lâu ngày liền khiến Phó Nam có một loại ảo giác sắp bị vứt bỏ.
Phó Huân ôn nhu trấn an Phó Nam, hắn nói với Phó Nam, công việc chỗ mình sắp xử lý xong, mấy ngày nữa sẽ đón cậu về bên người.
Từ nay về sau, hắn cũng sẽ bồi bạn với cậu mà không phải suy nghĩ gì nữa…
Cúp điện thoại rồi, Phó Huân liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, mới phát hiện sau khi Phó Thâm Trạch rời đi, hắn đã vô tình thất thần ở đây gần một giờ.
Phó Huân hít sâu một hơi, sau đó tựa như tự giễu mà cười một tiếng. Trong lòng vẫn nói với bản thân như trước, thời gian sẽ làm phai mờ đi tất cả, giống như con mèo nhỏ không giữ được trong tay Phó Chấn năm đó kia, hắn cũng thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514913/quyen-2-chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.