Giang Phi cho rằng Phó Huân sẽ tức giận, nhưng mấy giây sau lại chỉ thấy Phó Huân không quay đầu lại nhàn nhạt nói: “Thông cảm cho cậu không còn sống được mấy ngày nên tôi không so đo với cậu.”
Phó Huân nói xong vừa định nhấc chân rời đi thì Giang Phi bỗng nhiên cầm chiếc đồng hồ cát kiểu dáng phục cổ được trang trí trưng bày trên tủ tường lên, hung hăng ném về phía lưng Phó Huân.
Không đập trúng lưng Phó Huân nhưng đồng hồ cát lại đập lên khung cửa, bốn cây gỗ nhỏ bảo vệ thủy tinh bên trong bị gãy mất một cây, đầu thủy tinh đựng cát đó bị vỡ tan tành, những hạt cát nhỏ màu trắng bắn ra khắp nơi, cũng hất lên cả người Phó Huân.
Phó Huân lại dừng lại lần nữa sau đó liền nghe được Giang Phi sau lưng chán nản cười nói: “Còn muốn chờ cái gì, không thì bây giờ giết tôi luôn đi, sau đó mang thi thể tôi tới gặp cha anh…”
Bộ dáng cười cười ngốc ngốc của Giang Phi thật giống như là đã điên rồi, bị lợi dụng tình cảm, đòn nghiêm trọng này so với lúc sắp đối mặt với cái chết, còn khiến Giang Phi cảm thấy đau đến không muốn sống hơn.
Giang Phi cũng hy vọng giờ phút này mình có thể biến thành người điên, bởi cơn thống khổ sẽ không quặn đau lục phủ ngũ tạng, khiến cậu sống không bằng chết như giờ phút này nữa.
“Nếu cậu muốn ăn cơm, bây giờ hãy đi xuống với tôi.” Phó Huân xoay người, lạnh như băng nhìn Giang Phi tựa như đã điên ở bên trong: “Nếu không muốn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514905/quyen-2-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.