Chương trước
Chương sau
Lúc Giang Phi tỉnh lại, không biết Phó Huân đã rời đi từ lúc nào.
Ăn bữa trưa tinh xảo mỹ vị cùng với món điểm tâm ngọt mà Phó Huân đặc biệt phân phó phòng bếp làm cho, tâm tình Giang Phi dần dần vui vẻ, cậu cầm điện thoại di động lên muốn gọi điện thoại cho Phó Huân nhưng lại lo lắng giờ phút này hắn đang bận, suy nghĩ lại, Giang Phi liền gọi một cuộc điện thoại cho mẹ mình.
Trước đêm Giang Phi xuất ngoại cùng Phó Huân, cậu đã liên lạc với Hoa di từng chăm sóc mẹ mình ở bệnh viện mấy năm, cậu biết Hoa di sớm đã từ chức khỏi bệnh viện kia, bây giờ đang làm việc trong công ty cung cấp bảo mẫu nội trợ, vừa vặn hiện tại Hoa di chưa tìm được người thuê, thế nên Giang Phi liền thuê Hoa di chăm sóc mẹ mình.
Giang Phi cũng chỉ tin được Hoa di.
Nhận điện thoại chính là Hoa di, Hoa di nói với Giang Phi, giờ phút này họ đang ở bệnh viện, bởi vì Nhan Hiểu cảm thấy đầu không thoải mái cho nên bà liền dẫn mẹ cậu tới bệnh viện kiểm tra, trước mắt chưa có kết quả chẩn đoán.
Giang Phi nghe xong liền thấy bất an, dưới sự truy hỏi, Hoa di mới lặng lẽ nói với Giang Phi, tối hôm qua họ đã tới bệnh viện rồi, Nhan Hiểu đã ở bệnh viện một đêm, bác sĩ nói là di chứng sau khi phẫu thuật, nhưng chứng bệnh cụ thể vẫn cần làm kiểm tra tỉ mỉ một phen.
Mà trước mắt, Nhan Hiểu đang trong mê man….
“Ban đầu ta đã định nói với cháu, nhưng…” Hoa di nhẹ giọng thở dài: “Mẹ cháu sợ cháu lo lắng, nhất định không cho ta nói.”
Sau khi trò chuyện xong rồi cúp điện thoại, Giang Phi liền hận không thể lập tức lên đường trở về nước, bất quá cũng không do dự bao nhiêu, lúc này Giang Phi liền đặt vé máy bay về nước ngay chiều nay trên điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho Phó Huân, định nói chuyện mình muốn trở về trước với hắn.
———
“Quá mạo hiểm, tôi không tán thành.”
Nghe xong kế hoạch của Phó Huân, Trầm Thanh Lễ lập tức phản đối, trong số tất cả các tâm phúc của Phó Huân cũng chỉ có Trầm Thanh Lễ đức cao vọng trọng mới dám trực tiếp dứt khoát chất vấn kế hoạch của Phó Huân, cho dù những người khác cũng có suy nghĩ như Trầm Thanh Lễ thì giờ phút này cũng không dám lên tiếng mà chỉ có thể ký thác hy vọng lên trên người Trầm Thanh Lễ, mong muốn Trầm Thanh Lễ có thể thuyết phục Phó Huân bỏ ngay cái kế hoạch mạo hiểm đó.
“Tất cả đã phát triển theo kế hoạch, lúc này mà thay đổi, cậu biết cái này có bao nhiêu mạo hiểm không?” Trầm Thanh Lễ sắc mặt tái xanh nói: “Đã đến cuối cùng, bây giờ lại xảy ra chút không may, cố gắng mấy năm nay của cậu có thể uổng phí toàn bộ.”
Phó Huân nghiêng người dựa vào bên cửa sổ, một tay đặt ở dưới nách, một tay kẹp điếu thuốc thơm, đường nét bên mặt tựa như được gọi giũa mờ ảo trong khói mù lượn lờ, con ngươi đen như mực sâu không lường được: “Tôi đã liên lạc với Freed, cũng đã lập ra kế hoạch phù hợp, có hắn yểm trợ bên trong, tỷ lệ thành công sẽ rất cao.”
“Đó cũng không phải là trăm phần trăm.” Trầm Thanh Lễ đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng đi tới trước người Phó Huân: “Phó Huân, tôi không tin với tính tình của cậu mà không cân nhắc lợi hại, thời gian sống chung giữa cậu và cậu ta chưa được bao lâu, có lẽ bản thân cậu cũng không rõ ràng rốt cuộc cậu có cảm giác gì với cậu ta, đừng bởi vì xung động nhất thời mà làm lỡ đại sự.”
“Đúng vậy Phó ca.” Trương Ngạo sắc mặt phức tạp phụ họa nói: “Đã đi tới bước này, thật sự không thể xuất hiện chút xíu không may nào nữa, hơn nữa Phó Chấn tai mắt thông thiên, âm thầm lại thêm Phó Thâm Trạch không ngừng theo dõi, thay đổi từ phía chúng ta chưa chắc có thể lừa được bọn họ.”
“Hơn nữa Phó Chấn cho cậu năm ngày cân nhắc, bản thân cái này đã có vấn đề.” Trầm Thanh Lễ tiếp tục nói: “Tôi luôn cảm thấy chính Phó Chấn cũng đang tính toán gì đó, tuy lão không sống được bao lâu nữa nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh.”
“Còn cả Phó Thâm Trạch.” Trương Ngạo bổ sung: “Lão hồ ly này còn đáng sợ hơn, nếu hắn biết Phó Chấn đã sớm đào tạo Phó ca thành người thừa kế thì hắn có thể cam tâm tình nguyện làm đá lót đường cho Phó ca anh sao, có quỷ mới biết hắn đang tính toán cái gì sau lưng.”
Phó Huân không nói gì rất lâu, bất động nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ giống như một pho tượng lạnh lẽo nghiêm trang, không ai nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì, tất cả mọi người có mặt đều đang chờ quyết sách của hắn.
Phó Chấn sắp chết, mọi người đều dốc toàn lực ở đích cuối cùng, Phó Huân bỗng nói thay đổi không khác nào treo mạng của mọi người bên bờ vực sâu vạn trượng.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Phó Huân rõ ràng lợi hại như vậy mà vẫn do dự bất quyết.
Trầm Thanh Lễ thở dài, trầm giọng nói: “Nếu cậu không xuống tay được, tôi có thể sắp xếp người.”
Trương Ngạo nhanh chóng nói tiếp: “Đúng vậy Phó ca, cứ tiêm cho chết không đau đi, vừa đi không thống khổ gì mà còn thần không biết quỷ không hay, cũng coi như là không phụ lòng cậu ta.”
Phó Huân xoay người rời khỏi bên cửa sổ, dập tắt điếu thuốc trong ngón tay vào gạt tàn trên bàn đá, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Ngày mai bàn lại.”
Phó Huân chuẩn bị rời đi, khi sát vai đi qua Trầm Thanh Lễ, Trầm Thanh Lễ lại đột nhiên bắt lấy tay hắn: “Vô luận cuối cùng cậu quyết định cái gì, chúng tôi đều sẽ phối hợp với cậu, nhưng đề nghị của tôi là, tốt nhất đừng dùng mạng mình đi mạo hiểm, không đáng.”
“Đã biết.”
Phó Huân trầm giọng nói xong liền đi ra ngoài cửa, lúc này vừa vặn Giang Phi gọi điện thoại tới.
“Thân thể mẹ em không tốt lắm, em đặt vé máy bay chiều nay rồi.” Giang Phi đi thẳng vào vấn đề: “Em định trở về trước.”
Phó Huân dừng chân lại, sắc mặt trở nên trầm lãnh: “Buổi chiều em phải trở về?”’
Phó Huân vừa dứt lời, một đám tâm phúc sau lưng hắn đang ở bên trong cũng mặt đầy ngưng trọng nhìn về phía hắn…Bọn họ đều biết, lúc này tuyệt đối không thể thả nam nhân kia về thành phố Trung Nam.
“Đúng vậy, bất quá một mình em về được.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Anh ở lại đây làm chuyện của anh, làm xong rồi về, nếu bên anh kết thúc muộn thì em trở về mấy ngày rồi sẽ tới bồi anh.”
“Em đặt vé máy bay mấy giờ chiều?”
“Hai giờ rưỡi.” Giang Phi nói.
Phó Huân cúi đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, phát hiện hiện tại đã là một giờ chiều, cũng chính là lúc Giang Phi rất nhanh sẽ lên đường đi tới sân bay.
Giang Phi bên đầu điện thoại kia lại mở miệng nói: “Anh cứ tiếp tục làm việc của anh đi, đừng vội trở về, tự em tới sân bay là được, đừng lo lắng, nói chừng em chưa tới hai ngày đã trở lại đây.”
“Không thì chờ mấy ngày, đợi trả lời chắc chắn với cha anh rồi chúng ta trở về cùng nhau.” Phó Huân nói: “Bên phía bác gái, anh sẽ để trợ lý anh sắp xếp người chăm sóc, em cũng không phải là bác sĩ, trở về cũng không có tác dụng bao nhiêu.”
“Không trở về một chuyến em sẽ không an tâm.” Giang Phi ngừng một lúc liền than thở: “Còn có em…em thật sự sợ cha anh, ở lại đây luôn có chút bất an, nói thật, em luôn cảm giác cha anh sẽ phái người ám sát em, ách…dĩ nhiên em không phải có ý kiến gì với cha anh, nếu kết hôn với anh rồi, em khẳng định sẽ coi ông ấy làm cha mà đối đãi, chỉ là…chỉ là em nhát gan mà, em còn có cha mẹ phải chăm sóc, không muốn chết cho nên rất sợ chết, em trở về xem tình trạng thân thể mẹ rồi tiện điều chỉnh tâm trạng một chút.”
Mày kiếm Phó Huân hơi nhíu lại, sắc mặt u lãnh, hồi lâu mới nói: “Em trước cứ chờ anh, trong vòng hai mươi phút anh liền về đến nhà.”
Nói xong, Phó Huân cúp điện thoại, lúc này Trầm Thanh Lễ đứng ở sau lưng hắn lập tức trầm giọng nói: “Không thể thả cậu ta về.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.