Lời của Phó Huân khiến Giang Phi dở khóc dở cười: “Nếu nói như vậy, em cũng không ngại nuôi anh.”
“Em nuôi anh?”
“Làm sao? Coi thường à?” Giang Phi nghiêm túc nói: “Em vẽ tranh rất lợi hại, tuyệt đối nuôi nổi anh.”
Phó Huân nhìn chằm chằm Giang Phi, một lúc lâu mới cười nói: “Được thôi, có em coi như có đường lui cho anh, anh càng không cần gì phải cố kỵ.”
Phó Huân nói như vậy nhất thời làm Giang Phi cảm thấy trách nhiệm của mình trọng đại hơn, cậu lập tức hùng dũng oai vệ nói: “Anh yên tâm, em vĩnh viễn đứng sau lưng anh…”
Phó Huân cười một tiếng, không nói gì nữa, thời điểm cúi đầu dùng cơm, ý cười đáy mắt dần dần tản đi, ánh mắt trở nên thâm trầm phức tạp.
Dùng cơm xong, Phó Huân liền dẫn Giang Phi đi dạo bên trong trang viên.
Bên trong nhà kính nhỏ trồng hoa trong vườn có một căn phòng gỗ thấp, trong đó có nuôi hai con Alaska, dáng người rất lớn, cực kỳ thân với người.
Giang Phi nhìn mà cảm thấy thập phần thân thiết, bởi vì hai chú chó này giống y đúc hai con Alaska mà cậu nuôi khi còn bé trong trí nhớ.
Hai con chó nhào móng trước lên trên người Giang Phi, vui sướng lắc lắc cái đuôi, Giang Phi thích không chịu được, cả người gần như sắp ngã nhào xuống đất, còn cười khanh khách không ngừng.
Phó Huân nhìn Giang Phi vui cười không ngớt, khóe miệng cũng bất tri bất giác giương lên.
“Anh chưa từng nói với em anh có nuôi chó.” Giang Phi một bên ngồi xổm trên đất đùa giỡn với hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514895/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.