Chương trước
Chương sau
“Bà tựa hồ muốn nói với tôi, cái chết của mẹ nuôi tôi là trừng phạt đúng tội.” Phó Huân lạnh lùng nói: “Muốn đem tội ác của mình, tẩy trắng thành chuyện đương nhiên sao?”
“Tôi không biết Phó Thu Uyển năm đó đã nói với cậu như thế nào, nhưng hết thảy những gì tôi tự thuật vừa rồi đều là sự thật.” Nhan Hiểu nhàn nhạt nói: “Từ nhỏ đến lớn tôi luôn tiếp nhận giáo dục cao đẳng, tôi không phải từ lúc bắt đầu đã là một kẻ điên, trong đoạn hôn nhân với Giang Hải Tông, trừ giữ vững không ly dị ra, tôi cơ hồ luôn luôn nhượng bộ, nếu như không phải Phó Thu Uyển cùng Giang Hải Tông liên hiệp bức bách, nếu như không phải Phó Thu Uyển hại chết đứa con của tôi, tôi sẽ không bước một bước cực đoan như vậy.”
Phó Huân cười lạnh một tiếng, ánh mắt lãnh đạm không cảm xúc, tựa hồ ở trong mắt hắn, hết thảy những gì Nhan Hiểu nói giờ phút này đều là chuyện tiếu lâm.
“Một cái tội hại chết Phó Thu Uyển thôi cũng đủ khiến cậu trừng phạt tôi, đến nỗi nguyên nhân chi tiết là gì tôi nghĩ vẫn sẽ không thể thay đổi quyết ý của cậu.” Nhan Hiểu nhàn nhạt nói: “Bi kịch của Phó Thu Uyển, tôi cùng Giang Hải Tông đều khó từ tội lỗi, nhưng trong đó Tiểu Phi là vô tội nhất, tôi cùng Giang Hải Tông có thể mặc cho cậu xử trí, tôi chỉ mong cậu có thể hạ thủ lưu tình với Tiểu Phi…”
—————————
Gọi mấy món ăn rồi, Dịch Thần liền đưa menu cho Giang Phi đối diện: “Thích ăn cái gì, tự chọn đi.”
Cùng Dịch Thần tới nhà hàng này, Giang Phi vốn có phần không tình nguyện, cậu đơn thuần bị Dịch Thân dây dưa đến khó chịu, hiện tại chỉ muốn qua loa lấy lệ ăn nhanh xong một bữa cơm với Dịch Thần.
“Tùy đi, tôi sao cũng được.”
Giang Phi nhàn nhạt nói, cúi đầu xem điện thoại, Phó Huân đã đáp ứng cậu chờ sau khi trò chuyện xong với mẹ cậu sẽ nói kết quả với cậu trước tiên.
“Này này.” Dịch Thần gõ bàn một cái, rất không nhịn được nói:  “Cậu có thể tôn trọng lão tử một chút được không, đây là bữa cơm của hai ta, cậu trò chuyện phiếm với ai đó.”
Giang Phi thấy sắc mặt Dịch Thần tồi tệ, lo lắng hắn mượn cớ phát tác liền cất điện thoại đi nhàn nhạt nói: “Không có gì, tôi đọc tin tức thôi.”
“Là tán gẫu với bạn trai đi.” Dịch Thần ngoài cười nhưng trong không cười: “Làm sao? Không thì chuẩn bị cho hắn thêm một đôi đũa nhé?”
Mỗi lần nhắc tới Phó Huân, thái độ của Dịch Thần sẽ trở nên tồi tệ, qua mấy lần Giang Phi cũng thành thói quen liền cười cười đáp: “Không có.”
Dịch Thần hừ lạnh một tiếng, sau khi gọi thêm hai món nữa liền giao thực đơn cho phục vụ viên.
Sau khi người phục vụ rời đi, Dịch Thần liền đi thẳng vào vấn đề: “Cậu còn nhớ chuyện đáp ứng tôi trước đó chứ.”
Giang Phi sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng được Dịch Thần nói là chuyện cậu giả làm tình nhân với hắn lúc trước.
Giang Phi gật đầu một cái, sắc mặt phức tạp nói: “Sau đó anh chặn tôi, tôi cho rằng chuyện này liền…”
“Đến lúc này có đổi ý cũng vô dụng!”  Dịch Thần lạnh giọng ngắt lời: “Tôi đã nghĩ xong rồi, hai ngày nữa tôi sẽ mang cậu về nhà gặp mẹ tôi!”
Giang Phi cả kinh: “Hả? Cái này…”
“Cái này cái gì mà cái này? Tôi nói cho cậu biết cậu đừng dùng bạn trai của cậu để mượn cớ.” Dịch Thần nói: “Cậu không diễn tốt tuồng kịch này với tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Sắc mặt Giang Phi khó coi, ban đầu cậu cũng không nói rõ sẽ đáp ứng Dịch Thần, bây giờ có Phó Huân rồi, mà với tính cách của Phó Huân, tuyệt đối sẽ không đáp ứng mình đi làm chuyện này.
“Không được.” Sau khi suy nghĩ kĩ, Giang Phi vẫn là lấy tình cảm giữa mình và Phó Huân làm trọng. “Bạn trai tôi không thích tôi làm chuyện này, cho nên tôi không giúp được anh, anh tìm người khác đi.”
“Cậu…”
Thái độ Giang Phi kiên quyết rõ ràng khiến Dịch Thần nổi trận lôi đình nhưng hắn lại không muốn mình và Giang Phi triệt để trở mặt nên liền xanh mặt nói: “Chỉ giúp một chuyện mà thôi, bạn bè với nhau, tuyệt tình như vậy?”
Vô luận Dịch Thần khuyên nhủ thế nào, Giang Phi cũng đều không đồng ý, lý do chủ yếu nhất vẫn là cậu không muốn bạn trai mình hiểu lầm.
Ở trong mắt của Giang Phi, cái chuyện nhờ giúp đỡ này của Dịch Thần cũng không phải hết sức khẩn cấp, mà cũng không phải chỉ có một mình cậu mới có thể giúp được, dưới tình huống này, so với Dịch Thần, Giang Phi lo cho cảm xúc của Phó Huân hơn.
Vả lại, Dịch Thần nóng nảy, nói năng tùy tiện đã khiến Giang Phi không muốn phát triển thêm quan hệ với hắn, chỉ dừng lại ở mức bạn bình thường là đủ rồi.
Cơm ăn được một nửa, Dịch Thần khuyên can liên tục nửa ngày cũng không nhịn được nữa, lúc trước ở một vài phương diện hắn luôn có thể dựa vào vẻ bề ngoài và ưu thế gia đình mà muốn gì được nấy, nhưng hiện tại ở trước mặt Giang Phi, hắn lại cảm giác được sự thất bại trước nay chưa từng có.
Dịch Thần đẩy chén đĩa trong tay, nhìn Giang Phi lạnh lùng nói: “Coi như chúng ta trước nay chưa từng quen biết.”
Dịch Thần nói xong liền nhanh chóng đứng dậy, trong ánh mắt chăm chú mờ mịt của Giang Phi, xốc áo khoác trên ghế dựa rồi xoay người sải bước rời đi.
Giang Phi nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhìn hơn nửa thức ăn còn lại trên bàn ăn, yên lặng thở dài.
Hóa đơn còn chưa thanh toán đâu đấy…
Dịch Thần nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng ăn, hung hăng đạp con sư tử đá ở trước cửa nhà hàng nhưng trong lòng vẫn không tắt lửa như cũ.
Vốn định thu hoạch luôn một mạch, không cam lòng cứ như vậy bị Giang Phi không để ý tới, nhưng kết quả thu được lại là nhận được một bữa ‘tự rước lấy’.
Dịch Thần vẫn luôn không nhịn được so sánh mình với người bạn trai của Giang Phi kia, càng so sánh lại càng không cam lòng mình cứ như vậy bại bởi hắn…
Tần Lực gọi điện thoại tới, thương lượng với Dịch Thần đặt vé máy bay ngày mai trở về, cuối cùng liền bị Dịch Thần gọi đến uống rượu với hắn.
Trong khách sạn, Tần Lực không nhịn được hỏi Dịch Thần sắc mặt âm trầm: “Từ đêm khuya hôm trước gặp Giang Phi đó, tớ cảm giác cậu luôn trong trạng thái bực bội, Dịch Thần, có phải cậu còn thích người ta, bởi vì hiện tại cậu ấy có bạn trai cho nên cậu không cam lòng hay không?”
“Đệt!”
Hắn chỉ là nhất thời nuốt không trôi cục tức bị người ta áp một bậc mà thôi.
————————-
Trên đường về nhà, Giang Phi nhận được điện thoại Phó Huân gọi tới, Phó Huân nói với Giang Phi, hắn trò chuyện với Nhan Hiểu rất thuận lợi, Nhan Hiểu cũng coi như đã chấp nhận hắn.
Đối với lần này, Giang Phi cực kỳ kinh hỉ.
Phó Huân cũng không trò chuyện với Giang Phi quá lâu, bảo có việc phải làm rồi cúp điện thoại.
Phó Huân cảm thấy mệt mỏi, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Nhan Hiểu liền đến suối nước nóng, cũng an bài thủ hạ đi điều tra đoạn quan hệ giữa mẹ nuôi mình và Giang gia.
Hắn không tin người mẹ nuôi ôn uyển hiền hòa của mình lại là nữ nhân như Nhan Hiểu hình dung…
Phó Huân một mình dựa vào thành hồ nước nóng, nhắm mắt ngưng thần, vốn định để não trống rỗng thư giãn toàn thân nhưng chẳng ngờ suy nghĩ lại không chịu khống chế mà hiện lên khuôn mặt của Giang Phi, bộ dáng vừa cười vừa xấu hổ, quả thực làm người ta thấy mà lòng ngứa ngáy.
Lâng lâng nhớ lại, khóe miệng liền không tự chủ giương lên, mười mấy giây sau, Phó Huân mới đột nhiên hoàn hồn, thình lình phát hiện mình cư nhiên vô ý thức nhớ tới Giang Phi.
Đó là loại, tưởng niệm vượt qua cả sự hứng thú…
Phó Huân rất không thích cái loại cảm giác này.
Rời khỏi suối nước nóng rồi, trên đường đi đến khách sạn phía trước, Phó Huân liền nhắn tin cho Hướng Mạt Nhi.
Khoảng thời gian này quá tập trung vào Giang Phi cho nên mới xuất hiện ảo giác không phải Giang Phi liền không thể…
——————
Dịch Thần và Tần Lực uống rượu xong bèn trở lại khách sạn, sau khi vào thang máy, trong miệng Dịch Thần vẫn lẩm bẩm: “Sau này lão tử sẽ không tới cái nơi rách nát đó nữa…”
Thang máy đến tầng lầu chỉ định, cửa thang máy mới vừa mở ra thì một thang máy khác có người bước ra ngoài và cũng vừa vặn trên đường đi qua cửa thang máy chỗ Dịch Thần.
Dịch Thần ngẩng đầu lên liền vừa vặn bắt gặp nam nhân từ trong thang máy khác đi qua, trong nháy mắt tỉnh rượu hơn phân nửa.
Đó là…bạn trai của Giang Phi!
Dịch Thần bỗng nhiên đứng thẳng dậy, đẩy Tần Lực đỡ hắn bên cạnh ra, sau khi ra khỏi thang máy liền lặng lẽ đi theo Phó Huân, cuối cùng núp ở sau tường thấy rõ Phó Huân quét thẻ đi vào phòng nghỉ.
“Đó không phải bạn trai của Giang Phi kia sao?” Tần Lực cũng đi theo Phó Huân: “Không nghĩ tới hắn lại chung tầng với chúng ta.”
Sắc mặt Dịch Thần âm lãnh: “Cái tên ngu xuẩn đó nhìn một cái liền biết là tội phạm cải trang, cũng không biết tên ngu xuẩn kia vừa ý hắn cái gì.”
Tần Lực không nhịn được cười nói: “Kích động như vậy làm gì, nếu chờ lát nữa Giang Phi đó tới bồi hắn vậy cậu có phải tức chết hơn sao, người ta đã là một đôi rồi, nghĩ thoáng chút đi.”
“Lão tử có cái gì mà không thể nhìn ra chứ!”
Đang lúc ấy thì, thang máy cách đó không xa lại đinh đông một tiếng, Hướng Mạt Nhi trang điểm tinh xảo đi ra từ bên trong, cô vén mái tóc dài bên tai lên, giẫm đôi cao gót nhỏ dài chậm rãi đi tới trước cửa phòng Phó Huân.
Ấn chuông cửa hai cái, cửa phòng nghỉ Phó Huân liền được bên trong mở ra, Hướng Mạt Nhi mỉm cười đi vào, cách mấy thước, Dịch Thần mơ hồ nghe được Hướng Mạt Nhi yêu kiều nói: “Mạt Nhi rất nhớ Phó tổng a…”
Dịch Thần cách đó không xa kinh ngạc nhìn một màn này, Tần Lực bên cạnh hắn dẫn đầu trách móc: “Đệt! Nguyên lai tên này bắt cá hai tay…”
Đáy mắt Dịch Thần lộ ra tinh quang mừng rỡ, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện thoại, Tần Lực thấy vậy liền tò mò hỏi: “Cậu đang gọi điện thoại cho ai thế?”
“Nói nhảm, đương nhiên là Giang Phi rồi.” Mặt Dịch Thần tràn đầy vẻ kích động, giống như phát hiện được kíp nổ phe địch, vui vẻ nói: “Cậu không muốn xem tiết mục bắt gian miễn phí à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.