Một đêm này Phó Huân làm cực kỳ thống khoái thỏa thích, ôn nhu dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Giang Phi một lần rồi lại thêm một lần, Giang Phi khóc đến gần nửa đêm, thân thể đạt đến thống khổ cực hạn, cũng dưới sự khiêu khích của Phó Huân mà cảm thấy sảng khoái, giãy giụa giữa hai tầng băng hỏa cả một đêm đến cuối cùng liền mệt mỏi thành nửa mê nửa tỉnh, để mặc cho Phó Huân hành hạ mình.
Ý thức Giang Phi không rõ, động tác Phó Huân trái lại càng thêm phóng túng, nhẫn nại quá lâu khiến hắn sớm đã tích tụ kích tình vô hạn đối với chuyện tối nay.
“Bảo bối, tỉnh lại đi…” Phó Huân vỗ má Giang Phi một cái, khi Giang Phi yếu ớt mở hai mắt ra mới híp mắt cười rồi chợt tiến thẳng vào.
“Anh…”
Giang Phi đã không còn cả khí lực nói chuyện, trong đợt thế công tàn bạo, hết thảy kháng nghị trong miệng đều biến thành những tiếng ngâm nga vỡ vụn.
Phó Huân thích nghe âm thanh này, tiếng nghẹn ngào ủy khuất lại thêm thống khổ đến từ Giang Phi mềm mại giống như dòng nước ấm vậy…
“Bảo bối, gọi lão công…” Phó Huân hôn lên khóe mắt ngấn lệ của Giang Phi, nhẹ giọng dụ dỗ: “Mau, mau gọi một tiếng…”
“Phó…Phó Huân anh…anh khốn kiếp…” Giang Phi khóc nói: “Dừng…dừng lại…”
Hai tay Phó Huân nắm lấy bắp chân của Giang Phi, nhất thời liền đè đầu gối cậu xuống thấp hơn, tư thế như vậy khiến cho hung khí nào đó tấn công càng thêm hung mãnh lại không trở ngại.
“Nếu em không kêu…” Phó Huân càng dùng sức, hổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514882/quyen-2-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.