Chương trước
Chương sau
Trầm Thanh Lễ không nói gì, giơ ly giữ nhiệt trong tay lên uống, một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ thử hoàn thành kế hoạch này giúp cậu, bất quá tôi đề nghị, để ý kỹ Phó Nam.”
Trương Ngạo mở miệng nói: “Trầm ca, anh vẫn còn hoài nghi tiểu Phó Nam sao, em cảm thấy cậu ấy không có vấn đề gì a, thân phận cũng đã xác nhận rồi, người nhìn cũng cực kỳ thành thật.”
“Chỉ bằng việc chúng ta tìm được cậu ta dựa vào tin tức bên Phó Thâm Trạch thì trước khi chưa có chứng cớ xác thực chứng minh cậu ta không có quan hệ gì với Phó Thâm Trạch, nên phòng vẫn phải phòng.” Trầm Thanh Lễ nhìn về phía Phó Huân: “Cậu đừng để tình cảm che mất lý trí, tranh đấu với Phó Thâm Trạch nhiều năm như vậy, cậu lĩnh giáo thủ đoạn của hắn rồi đấy.”
“Anh hoài nghi tôi hiểu.” Phó Huân nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi không muốn để Tiểu Nam biết có người hoài nghi em ấy, tổn thương của tôi đối với em ấy quá sâu, bất quá anh yên tâm đi, ở một số việc tôi có chừng mực.”
“Phải sắp xếp người theo dõi ở chỗ cậu ta.” Trầm Thanh Lễ trầm tư chốc lát nói: “Nếu như kế hoạch lần này có thể thực hiện thuận lợi, vậy cũng coi như cậu ta đã cởi bỏ hiềm nghi.”
“Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ kết hôn với em ấy.” Phó Huân bỗng nhiên nói: “Tôi đã đáp ứng với em ấy.”
Trương Ngạo mặt đầy giật mình: “Cái…cái này sao đột nhiên vậy Phó ca? Các anh chung sống chưa được bao lâu.”
“Tôi có thể cảm giác được bất an của em ấy khi ở bên cạnh tôi, em ấy tựa hồ lúc nào cũng sợ tôi sẽ vứt bỏ em ấy lần nữa.” Phó Huân nói: “Cách này có thể ổn định tâm tư của em ấy, khi bên người hẳn không còn uy hiếp nào nữa thì vừa vặn tôi cũng có thể buông bỏ hết thảy đi đền bù cho Tiểu Nam.”
“Cậu thật sự yêu cậu ta?” Trầm Thanh Lễ có thâm ý khác nói: “Sao tôi cảm thấy cậu đối với cậu ta chỉ có áy náy cùng vội vàng muốn bồi thường cho cậu ta, cậu rõ ràng có thể coi cậu ta làm anh em, không nhất thiết phải phát triển thành người yêu.”
Ánh mắt Phó Huân bình tĩnh: “Em ấy yêu tôi, tôi cần phải đáp lại phần tình cảm này.”
“Cậu luôn đứng ở góc độ của cậu ta mà đưa ra quyết định, vậy còn cậu thì sao?” Trầm Thanh Lễ hỏi: “Cậu yêu cậu ta?”
“Thật ra thì cái này không quan trọng, đời này trừ Tiểu Nam ra, tôi sẽ không quan tâm thực sự đến ai, những năm này ở Phó gia, tình yêu đối với tôi sớm đã là thứ hư vô như có như không.” Phó Huân nói: “Ràng buộc giữa tôi và Tiểu Nam, nếu so với cái gọi là tình yêu, sâu sắc hơn.”
—————-
Phó Huân đi công tác ba ngày, đến giờ cơm chiều hôm đó liền tới căn hộ của Giang Phi.
Giang Phi đang hầm súp bồ câu ở phòng bếp, vừa quay người đã bị Phó Huân không biết đứng ở cửa phòng bếp lúc nào dọa cho thiếu chút nữa vung dao phay trong tay tới.
“Anh…”
“Anh nhớ em.” Phó Huân trước một bước cười nói.
Lời Giang Phi định mắng ra cứ như vậy bị cứng rắn chặn ở cổ họng, khí thế hung hăng nhìn chòng chọc Phó Huân nửa ngày rồi cũng chỉ bực bội nói: “Ngày mai tôi thay khóa cửa.”
“Tiếng anh mở cửa lớn như vậy, em không phát hiện chút nào sao?” Phó Huân đi tới bên người Giang Phi, nhìn nước súp bốc mùi thơm nồng nặc sôi sùng sục trong nồi đất nói: “Là làm cơm quá chuyên chú sao? Đây là gì thế?”
Giang Phi đang chuẩn bị gọt vỏ sau khi đã rửa sạch củ từ, cậu đẩy Phó Huân sang một bên, tức giận nói: “Cách xa tôi một chút.”
Phó Huân trực tiếp vòng qua Giang Phi đi tới trước nồi đất, cầm muỗng súp lên nhấp một hớp súp nóng hổi trong nồi, sau đó liên tục gật đầu thở dài: “Ừm, mùi vị không tệ, còn thơm hơn cả đầu bếp chính của khách sạn Phúc Yên hầm.”
Giang Phi vốn định nổi giận với hành vi của Phó Huân nhưng lại được Phó Huân khen như vậy liền không khỏi có chút lâng lâng, cậu vươn tay đoạt lấy cái muỗng trong tay Phó Huân: “Ai bảo anh uống.”
“Một nồi như vậy em uống hết được sao?” Phó Huân cười nói: “Hai ta ăn cùng nhau, anh vừa vặn cũng chưa ăn cơm tối.”
“Anh nghĩ thì hay rồi, đây là tôi chuẩn bị để chờ lát nữa mang đến bệnh viện cho mẹ tôi ăn.” Giang Phi nhanh chóng cắt củ từ bỏ vào nồi: “Tôi với mẹ tôi mỗi người một nửa, uống không hết thì tôi để tủ lạnh, sáng mai hâm lại ăn.”
“Xem ra thật sự không có phần của anh.” Phó Huân thở dài: “Chút lộc ăn này cũng không được hưởng, sống còn ý nghĩa gì nữa chứ.”
Giang Phi thiếu chút nữa bị chọc cười, cậu mím chặt môi, khóe miệng cố tình rủ xuống bày ra biểu tình không vui: “Lộc ăn của Phó đại tổng tài luôn luôn khiến người khác hâm mộ mà không được, còn để ý loại canh tầm thường của tiểu bách tính chúng tôi làm sao.”
“Vậy phải xem là ai làm.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Của em, cho dù có là nước sôi anh cũng vẫn cảm thấy giải khát hơn nước bình thường.”
Sắc mặt Giang Phi trở nên rất mất tự nhiên, thấp giọng nói: “Luôn nói mấy lời quái dị.”
Không muốn nhàm chán đối diện với Phó Huân, Giang Phi luôn tay luôn chân, từ trong ngăn kéo bàn bếp lấy ra hộp cơm giữ nhiệt định dùng để đựng canh.
“Phẫu thuật của mẹ em hẳn sắp bắt đầu rồi đi?” Phó Huân hỏi nhỏ.
“Chiều mai.” Sắc mặt Giang Phi vẫn bình tĩnh.
“Khẩn trương không?”
Sắc mặt Giang Phi phức tạp, một lúc lâu mới gật đầu hai cái.
“Tin tưởng anh, nhất định sẽ thuận lợi.” Phó Huân nói: “Người anh tìm, em có thể yên tâm.”
Giang Phi quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc của Phó Huân một hồi lâu, Phó Huân thấy Giang Phi há miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Phó Huân đoán được, kia hẳn là một câu, cám ơn…
Có lẽ cảm thấy hiện tại nói quá sớm, cho nên không nói ra khỏi miệng đi.
Cuối cùng khi Giang Phi mang hộp giữ nhiệt đầy ắp súp xuống lầu, Phó Huân cũng nhân cơ hội lên xe của Giang Phi, Giang Phi biết đuổi không đi nên cũng dứt khoát coi thường, lái xe thẳng tới bệnh viện mẹ ở.
Thời điểm Giang Phi ngồi ở bên giường bệnh đút súp cho mẹ, Phó Huân liền hai tay đút túi đứng ở sau lưng Giang Phi cho nên Giang Phi không thấy được cái ánh mắt lạnh lẽo cùng âm lệ lúc Phó huân nhìn chằm chằm mẹ mình.
Mặc dù tinh thần mẹ Giang Phi có vấn đề nhưng bà vẫn luôn cực kỳ an tĩnh, phần lớn thời gian đều ngồi bên mép giường mở nửa mắt nhìn xuống mặt đất, bà chẳng quen ai, chuyện thích làm nhất chính là dùng ngón tay chải tóc.
Ấn tượng của Phó Huân đối với mẹ của Giang Phi không hề tính là sâu sắc, năm đó khi hắn sống ở Giang gia, nữ nhân này đối với hắn và Phó Nam luôn là cái thái độ không nghe không thấy, nếu như không phải bà ta hại chết mẹ nuôi mình, hắn đã sớm quên có người như vậy tồn tại.
Hiểu biết duy nhất của Phó Huân đối với Nhan Hiểu, có lẽ chính là Nhan Hiểu rất hận chồng Giang Hải Tông nhưng lại cực kỳ thương yêu đứa con trai độc nhất Giang Phi.
Thời điểm rời khỏi bệnh viện là Phó Huân lái xe, Giang Phi cũng không nói gì thêm, yên lặng ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, thấp tha thấp thỏm cho cuộc phẫu thuật ngày mai của mẹ mình.
“Cái cần phải suy nghĩ nhiều là sau khi giải phẫu thành công báo đáp anh thế nào?” Phó Huân nói.
Giang Phi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe không nói gì.
Xe dừng ở nhà để xe, Phó Huân đi theo Giang Phi vào thang máy, Giang Phi thấy vậy liền lạnh mặt nói: “Anh còn đi theo tôi làm gì, anh về đi.”
“Em còn nửa nồi súp đó.” Phó Huân cười nói: “Anh đi hâm nóng lại, giải quyết giúp cho em.”
“Anh…”
“Bồi em đến giờ, ngay cả cơm tối anh còn chưa ăn đâu.”
“Tôi có bảo anh bồi đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.