Chương trước
Chương sau
Đêm qua ngủ muộn, lại thêm tiêu hao quá lớn, một giấc này của Giang Phi cơ hồ ngủ đến trưa mới tỉnh.
Trên chiếc giường lớn xốc xếch rộng một thước tám, giờ phút này chỉ còn lại một mình Giang Phi.
Đại não bị cồn rượu làm tê dại cả đêm nên hiện tại đang mơ màng, căng đau. Sau khi đứng dậy, Giang Phi khom người rủ đầu ngồi một lúc lâu mới nhớ lại một đêm phát sinh tối hôm qua, nhất thời da toàn thân liền nóng lên tựa như sắp nổi lửa.
Giang Phi vỗ đầu một cái cho mình thanh tỉnh lại, sau đó xuống giường đi tới phòng khách.
Phòng khách cũng không có một bóng người, Giang Phi không yên tâm, lại đến phòng vệ sinh phòng bếp kiểm tra một lượt, khi chắc chắn Phó Huân đúng là đã không còn ở đây, ưu tư cuồn cuộn khó hiểu bên trong lồng ngực mới dần dần lắng xuống.
Trong thoáng chốc, Giang Phi thậm chí còn cảm thấy tối hôm qua chỉ là một giấc mộng…
Rửa mặt xong, Giang Phi liền vào phòng bếp định làm điểm tâm, nhưng lại phát hiện trên bàn phòng bếp có để một chiếc hộp xốp vuông.
Mặt Giang Phi đầy mờ mịt, sau khi mở nắp hộp ra mới phát hiện bên trong là một hộp cháo hải sản cùng hai hộp sủi cảo và hai bánh táo ngọt, chúng đều được gói trong những chiếc hộp nhựa, bởi vì hộp xốp ở bên ngoài giữ nhiệt tốt cho nên thức ăn bên trong vẫn còn ấm nóng.
Trong phòng trọ không có mấy loại hộp đựng này, cũng chẳng có nguyên liệu để làm bữa điểm tâm như vậy nên mấy món ăn sáng này rất hiển nhiên được mua ở bên ngoài.
Mà người có thể ở căn hộ này gọi thức ăn bên ngoài, trừ mình ra cũng chỉ có…cái tên khốn kiếp đó.
Giang Phi hừ lạnh một tiếng, cầm mấy bữa điểm tâm bên trong đặt lên trên bàn rồi bắt đầu ăn.
Ăn chùa thì ngu gì không ăn.
Mùi cháo hải sản dịu nhẹ, tôm bên trong thì tươi dai ngon miệng, hai chiếc bánh táo kia ngọt vừa đủ, ăn một miếng liền không ngừng lại được…
“Lại có thể gọi thức ăn bên ngoài…” Giang Phi vừa ăn vừa hừ hừ lẩm bẩm: “Có bản lĩnh thì tự mình làm đi, chỉ chút thành ý này còn muốn…”
Lúc này, điện thoại của Giang Phi bỗng nhiên vang lên, thấy chuỗi dãy số kia, Giang Phi liền vội vàng nuốt miếng bánh ngọt trong miệng.
“Ăn cơm trưa à?” Thanh âm hấp dẫn trầm ổn của Phó Huân chậm rãi truyền tới.
Giang Phi liếc nhìn thời gian trên điện thoại, phát hiện lúc này đã hơn mười một giờ trưa.
“Mắc…mắc mớ gì tới anh.”
“Anh vừa mới tới dưới tầng chung cư em.” Phó Huân nói: “Anh đã cho đầu bếp khách sạn Phúc Yên làm chút thức ăn rồi đóng gói lại, anh mang tới ăn cùng với em.”
Giang Phi bật dậy khỏi ghế: “Cái gì? Anh…anh tới làm gì?”
“Được rồi anh đã vào thang máy, chờ lát nữa gặp mặt thì nói chuyện sau.”
“Chờ đã! Anh…anh đừng tới, tôi…tôi không ở nhà, tôi ở bên ngoài!” Giang Phi nhanh chóng nói:  “Tôi ở bệnh viện chăm sóc mẹ!”
Đầu kia Phó Huân đã cúp điện thoại.
Giang Phi hạ quyết tâm không mở cửa cho Phó Huân, chỉ chốc lát sau Phó Huân đã ở bên ngoài ấn chuông cửa, không thấy ai đáp lại liền ở ngoài cửa gọi Giang Phi.
Giang Phi ngồi trước bàn ăn bực bội không lên tiếng tiếp tục ăn bánh táo, muốn đợi Phó Huân biết khó mà lui. Kết quả mười giây sau Giang Phi lại đột nhiên nghe được thanh âm mở khóa từ cửa truyền tới, lúc kinh ngạc quay đầu lại đã thấy cửa căn hộ đã bị mở ra, Phó Huân xách túi giữ ấm đựng hộp đồ ăn đi vào
“Anh sao lại…” Giang Phi khó tin nhìn Phó Huân.
Phó Huân biết Giang Phi muốn hỏi cái gì, sau khi đóng cửa liền xách túi đi về phía bàn ăn, cười nói: “Buổi sáng khi đi, trong lúc vô tình thấy trong ngăn kéo căn hộ em có chìa khóa dự bị nên liền…”
“Trong lúc vô tình? Chẳng lẽ không phải anh cố tình lục soát tìm kiếm sao?” Giang Phi cả giận: “Anh đúng là coi nơi này thành nhà mình.”
Phó Huân không tiếp tục giải thích cái đề tài này nữa, mà nhìn bữa ăn sáng trên bàn ăn nói: “Lúc này mới ăn điểm tâm, đừng nói với anh em mới rời giường nhé.”
“Này…cái này mắc mớ gì tới anh.” Giang Phi khí thế hung hăng nói: “Tôi cảm thấy mệt cho nên ngủ nhiều hơn chút, chẳng lẽ không được sao.”
Nụ cười của Phó Huân nhất thời biến thành ý vị thâm trường: “Tối hôm qua tiêu hao quá lớn, anh biết mà.”
Sắc mặt Giang Phi ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu ý tứ trong lời nói của Phó Huân, đỏ mặt lên lớn tiếng nói: “Anh thì biết cái gì!”
Phó Huân cười không nói, cầm từng hộp đồ ăn trong túi ra đặt lên trên bàn ăn.
“Tôi không ăn.” Giang Phi hung hăng đáp: “Cầm hết về đi.”
Phó Huân liếc nhìn bữa sáng đã bị Giang Phi ăn hơn phân nửa, khẽ cười nói: “Là vì ăn đã no sao? Buổi sáng anh cũng chỉ tùy tiện gọi vài món, không nghĩ tới lại hợp khẩu vị của em.”
Cật nhân chủy đoản*, huống chi là còn bày ‘hiện trường gây án’ ở trước mặt đối phương, Giang Phi nhất thời cứng họng, nhịn nửa ngày mới cả giận nói: “Cùng…cùng lắm thì tôi đền tiền anh!”
*Cật nhân chủy đoản: há mồm ăn của người ta thì ko nói nặng được người ấy. Tục ngữ việt tương đương là “há miệng mắc quai”
Phó Huân cười một tiếng, sau khi mở toàn bộ hộp thức ăn trên bàn ra liền ngồi xuống trước bàn ăn, chỉ vào tám chín mỹ vị màu sắc sặc sỡ đầy đủ hương thơm trên bàn nói: “Tới, cùng ăn cơm trưa đi.”
Giang Phi thì thầm trong miệng một câu: “Ai biết anh có bỏ thuốc trong thức ăn hay không.”
Phó Huân khẽ cười đáp: “Có cái gì anh muốn làm với em lại không làm được, còn cần dùng loại thủ đoạn hạ dược này sao?”
“Anh rất kiêu ngạo đấy.” Giang Phi cười nhạt: “Vậy anh ngược lại nói xem, anh muốn làm gì tôi?”
Phó Huân không chút do dự trả lời: “Muốn kết hôn với em.”
Con ngươi Giang Phi chợt co rút lại, khó tin nhìn Phó Huân trước mắt: “Anh…anh nói cái gì?”
Phó Huân gắp một miếng măng tươi non đặt vào trong bát trước mặt Giang Phi, rồi sau đó ngưng mắt nhìn Giang Phi, dùng ánh mắt ôn nhu mà khẽ cười đáp: “Lần này, nói gì anh cũng phải nắm chặt em cho thật tốt.”
Khóe miệng Giang Phi co rút, muốn nói cái gì lại nuốt trở về, cuối cùng cúi đầu tiếp tục ăn bánh táo.
Phó Huân đẩy một bát súp nấm vào trong tay Giang Phi, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Những ngày qua anh càng nghĩ càng hối hận, trước kia tại sao phải làm những chuyện hỗn trướng kia với em, nếu như ban đầu anh không bị cừu hận che mất đi tâm trí, có lẽ chúng ta đã sớm trở thành người yêu thân mật luôn dính lấy nhau rồi.”
Giang Phi không muốn dao động cũng sợ bị dao động, cậu há to miệng cắn bánh táo, kết quả thiếu chút nữa bị nghẹt thở.
“Nhưng cái duy nhất anh không hối hận chính là chia rẽ em cùng Diệp Phong Miên, anh biết chuyện này là tổn thương lớn nhất với em, nhưng nếu như ban đầu anh không làm như vậy thì có lẽ anh đã sớm mất đi em rồi.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Mất em, đáng sợ hơn bất cứ gì khác.”
“Được rồi.” Giang Phi ngắt lời: “Những lời này của anh, tôi sớm đã nghe chán rồi.”
“Giang Phi, anh yêu em…”
“Khụ…”
Thức ăn bị nghẹn trong cổ họng, một lúc lâu Giang Phi mới lấy lại sức, cậu ngẩng đầu, mặt đầy khó chịu nhìn Phó Huân: “Nói hết rồi thì đừng nhắc tới chuyện…”
“Anh yêu em.” Phó Huân mở miệng ngắt lời, nghiêm túc nói: “Cả đời này, anh không thể không có em.”
“Anh…” Giang Phi chợt bật dậy khỏi ghế, đỏ mặt lên tức giận nói: “Anh ra ngoài cho tôi!”
“Đừng nóng!” Phó Huân quay lại cái vẻ mặt tươi cười: “Tới nếm thử cái này một chút, anh nhớ em thích ăn tôm.”
Giang Phi nhìn Phó Huân sắc mặt ôn nhu trước mắt mà đại não một mảnh hỗn loạn, suy nghĩ không hiểu sao lại trở về hôm qua, rồi lại ‘rầm’ ngược về mười năm trước, tất cả hình ảnh lơ lửng trong đầu đều là gương mặt đó của Phó Huân.
“Ăn cái gì mà ăn!” Giang Phi đột nhiên đập đũa lên bàn một cái, hướng về phía Phó Huân hét lớn: “Tôi nhìn anh đã thấy chán ghét!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.