Hơn ba giờ sáng, Phó Huân xuất hiện ở cửa phòng trọ Giang Phi.
Phó Huân mang theo chìa khóa, đó là trước kia khi hắn ở nơi này đã cố ý giữ lại cho mình, vẫn luôn để bên người, sau khi Phó Nam trở lại hắn vốn định vứt chìa khóa đi nhưng sau đó không biết tại sao lại quên mất.
Phó Huân cũng không nghĩ tới, chiếc chìa khóa này vẫn có một ngày hữu dụng…
Rối rắm đứng ở cửa hồi lâu, từ đầu đến cuối Phó Huân không cách nào tìm ra lời giải thích cho hành vi hoang đường của mình hiện tại, trong đoạn quan hệ với Giang Phi, mặc dù hắn luôn chỉ lo làm việc theo sở thích của mình, mọi việc đều sẽ giữ thể diện cùng tâm tình cho mình trước tiên, nhưng giờ phút này nếu bước vào cánh cửa này, Phó Huân luôn cảm giác trong vô hình sẽ hao tổn chút gì đó.
Nhưng nếu đã đến nơi này rồi, Phó Huân nghĩ thầm, trong cõi u minh kia tất có nguyên nhân nào đó thúc đẩy…
Sau một trận rối rắm, đại não Phó Huân vẫn có phần trống rỗng như trước, nhưng khi chiếc chìa khóa cắm vào ổ khóa rồi chậm rãi vặn động, hỗn loạn trong đầu lại dần dần biến thành khẩn trương cùng hưng phấn, giống như từng đạo dòng điện chui vào mạch máu…
Động tác đẩy cửa của Phó Huân rất nhẹ, cơ hồ không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, sau khi vào cửa động tác đóng cửa của hắn vẫn chậm nhẹ giống như vậy.
Bên trong không gian yên tĩnh u ám, tựa như chỉ còn tiếng hô hấp cùng tim đập của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514859/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.