Vừa nghĩ tới tất cả những thứ hơn triệu bên trong phòng thay đồ của Phó Huân đều mặc cho mình xử lý, Giang Phi liền không nhịn được mà vui mừng.
Đây quả thực là liễu ám hoa minh, tuyệt xử phùng sanh*.
*Liễu ám hoa minh: chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng
Tuyệt xử phùng sanh: Nơi tuyệt địa gặp đường sống.
Thời điểm có tiền thì có sức, không cần làm chuyện gì cũng phải cẩn thận nơm nớp lo sợ, khối tài sản này đủ để Giang Phi cậu chi tiêu cả đời, huống chi bản thân cậu còn có một công việc tốt.
Giang Phi quyết định sau khi đoàn tụ với người nhà liền lập tức đi du lịch, mang cha mẹ ngao du khắp thế giới, hảo hảo bồi thường tám năm mà mình cùng người nhà trải qua đủ loại chua cay.
Vật có giá trị bên trong phòng thay đồ quả thực quá nhiều, muốn bán còn phải phí chút thời gian cùng công phu, chủ yếu cũng là bởi vì chuyện này không tính là vẻ vang, Giang Phi cũng không tiện tìm người quen trợ giúp, chỉ có thể tự mình kiếm môi giới liên lạc với khách hàng.
Chiều hôm đó, Giang Phi thuận lợi bán hai bộ âu phục Phó Huân chỉ mặc một lần kia đi, quần áo không thể so với đồ trang sức, sau khi mặc rồi sẽ giảm giá đi rất nhiều, bất quá số tiền tới tay vẫn khiến Giang Phi hết sức hài lòng như cũ, vẫn nhiều hơn so với tưởng tượng của cậu.
Tối hôm đó, Giang Phi gặp người môi giới hàng xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514855/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.