Giang Phi đối với cái vấn đề này của Phó Huân rất không giải thích được.
Cái gọi là ‘phúc lợi’ tất nhiên là mong muốn của Phó Huân hắn, mà hôm nay cậu ở bên người bên Phó Huân mặc cho mặc đoạt, Phó Huân muốn cái gì từ trước đến giờ đều trực tiếp yêu cầu đòi hỏi, cho nên bây giờ cậu lấy cái gọi là ‘phúc lợi’ nào để cho Phó Huân hắn đây.
Bất quá Giang Phi không bối rối hay lo lắng, bây giờ cậu trừ cái mạng này ra đã không còn gì là không thể cho Phó Huân hắn, chỉ cần Phó Huân hắn yêu cầu, cậu trực tiếp làm theo là được.
“Anh muốn thế nào cũng được.” Giang Phi nhìn Phó Huân, thanh âm vẫn ôn hòa như trước.
“Thái độ này của cậu là sao, đâu nói suy nghĩ của tôi.” Phó Huân nổi trận lôi đình: “Tôi hỏi cậu đó!”
Giang Phi yên lặng hồi lâu, lại thấp giọng nói: “Hiện tại cái gì của tôi cũng đều là của Phó tổng, Phó tổng muốn cái gì cứ nói thẳng đi.”
Phó Huân tức đến trợn mắt nghiến răng, nhất thời gắt gao nắm chặt tay lại, nhìn biểu cảm qua loa lấy lệ của Giang Phi lại dâng lên một cỗ xung động muốn động thủ…Ngay cả cái lấy lòng đơn giản nhất người này cũng sẽ không làm sao?
Không, cậu ta nhất định sẽ, cậu có thể chuẩn bị bữa ăn Tây, tặng khăn quàng cho Diệp Phong Miên, sao có thể không biết lấy lòng mình thế nào.
Nếu ngày thường, Phó Huân có nổi giận lớn hơn nữa Giang Phi cũng sẽ không để ý, nhưng giờ phút này cậu đang cầu xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514831/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.