Diệp Phong Miên chạy đến địa chỉ Giang Phi hẹn gặp anh, phòng bao tư nhân của một nhà hàng.
Giang Phi lẳng lặng ngồi bên bàn ăn cạnh cửa sổ sát đất.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, khiến thân thể Giang Phi tựa như được vầng sáng lớn bao phủ bên trong, thân hình gây gò nhất thời nhỏ bé cùng cô tịch.
Trong giây lát thấy được Giang Phi đó, ngực Diệp Phong Miên đau đớn dữ dội, anh thậm chí còn chưa kịp tháo khẩu trang xuống đã sải bước tiến lên, đem Giang Phi mới vừa từ trên ghế đứng lên ôm vào trong ngực.
“Anh rất nhớ em…” Diệp Phong Miên nhắm mắt lại, dùng sức ôm lấy Giang Phi: “Tiểu Phi, để anh ôm một lúc.”
Giang Phi định đẩy Diệp Phong Miên ra, nhưng lại phát hiện Diệp Phong Miên ôm rất chặt, hai tay cũng chỉ có thể dùng sức.
Diệp Phong Miên bị Giang Phi đột nhiên đẩy ra mà lui về phía sau một bước, nhất thời không biết làm sao nhìn Giang Phi.
“Ngồi trước đi.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Em còn có những chuyện khác, nói vài lời xong cũng phải trở về.”
Diệp Phong Miên nhìn Giang Phi sơ lãnh, trong lòng chợt có loại dự cảm xấu, anh cau mày, bất an đi tới ngồi đối điện với Giang Phi.
Diệp Phong Miên vừa định mở miệng nói cái gì đó để hóa giải bầu không khí thì lúc này Giang Phi lại đem túi giấy trong tay theo mặt bàn đẩy tới trước mặt Diệp Phong Miên, nhẹ giọng nói: “Anh xem chút đi, hẳn không sót cái gì đâu.”
Diệp Phong Miên mờ mịt, đưa tay cầm lấy chiếc túi kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514827/quyen-1-chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.