Sau khi hai người lên xe, Ngô Thân ngồi ở ghế lái liền khởi động xe.
Ở chỗ ngồi phía sau, Phó Huân dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh ngực, đang nhắm mắt giả vờ ngủ, Giang Phi bất an ngồi bên cạnh Phó Huân, thận trọng quan sát sắc mặt của hắn.
Giang Phi biết Phó Huân hiện tại nhất định giận hận mình không thôi, mà tên súc sinh âm tình bất định như Phó Huân hắn, coi như có ghét hận mình tột cùng, thà đánh chết mình cũng không có khả năng để mình rời đi.
Nhưng so với chết, thứ Giang Phi hiện tại sợ hơn chính là liên lụy đến Diệp Phong Miên.
Một lát sau, Giang Phi vươn tay thận trọng đặt lên đùi Phó Huân, thân thể hơi xích lại gần Phó Huân, rất nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi Phó tổng, tôi…tôi biết sai rồi…”
Phó Huân không trả lời, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng không có mở ra.
Giang Phi trầm mặc hồi, lại lần nữa thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi…”
“Tôi không muốn động thủ trên xe.” Phó Huân nói: “Cho nên cậu bây giờ tốt nhất im miệng.”
Lời của Phó Huân khiến Giang Phi càng thêm lo sợ, nhưng cậu cũng không dám nói nữa, đàng hoàng ngồi ở bên cạnh Phó Huân, thỉnh thoảng lại liếc mắt quan sát sắc mặt Phó Huân. Cho đến khi xe dừng lại trước lầu chung cư vẫn không thấy sắc mặt Phó Huân có một chút chuyển biến tốt nào.
Xuống xe, Phó Huân sải bước đi vào chung cư, Giang Phi không nói tiếng nào đi theo, sau khi vào thang máy lại yếu ớt thấp giọng nói: “Tôi thật…thật sự biết lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514822/quyen-1-chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.