Giang Phi không dám gọi điện thoại cho Diệp Phong Miên. Từ khách sạn trở lại nơi ở của mình, mặc dù vẫn luôn lật đọc các tin tức có liên quan đến Diệp Phong Miên ở trên điện thoại di động nhưng Giang Phi ngay cả một tin nhắn ngắn cũng không dám gửi cho Diệp Phong Miên.
Cậu tin Phó Huân không phải đang hù dọa cậu.
Sau khi trở lại phòng trọ, Giang Phi lại tắm một lần nữa, cậu nhìn vết tích cũ mới giao thoa trên người liền hồi tưởng lại điên cuồng tối hôm qua, lòng đã không còn phập phồng kịch liệt như trước nữa, thậm chí ngay cả tinh lực để chán ghét cũng chẳng còn.
Việc đã đến nước này, trừ cảm tình sâu trong nội tâm không thể nào thả lỏng ngay tức khắc, Giang Phi gần như sắp buông bỏ sự vùng vẫy.
Ít nhất hiện tại, cậu đã không biết nên làm sao để chống lại số mạng của mình.
Tắm xong, khi Giang Phi đang định tiếp tục kiểm tra tin tức giải trí, điện thoại Diệp Phong Miên bỗng nhiên gọi tới.
Giang Phi kinh ngạc nhìn tên người gọi hiện thị trên điện thoại di động, một giây sau liền chạy ngay đến trước cửa phòng trọ xác nhận cửa có khóa kỹ hay không, sau đó lại đi nhanh vào bên trong phòng ngủ khóa trái cửa phòng lại, vừa khẩn trương lại thêm mong đợi nhận điện thoại.
“Tiểu Phi, anh không sao…”
Thanh âm mệt mỏi mà trầm thấp của Diệp Phong Miên chậm rãi truyền tới, Giang Phi nghe mà vành mắt đỏ lên.
“Phong ca.” Giang Phi nghẹn ngào thấp giọng nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514819/quyen-1-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.