Chương trước
Chương sau
Giang Phi chật vật ngồi dậy, đưa tay cầm điện thoại di động trên bàn đầu giường lên, phát hiện lúc này đã hơn mười giờ sáng.
Trên điện thoại di động có một tin nhắn Diệp Phong Miên gửi tới chừng tám giờ, nói rằng anh đã lên máy bay, cũng đơn giản dặn dò mấy câu, bảo Giang Phi chăm sóc mình cho kỹ, cuối cùng đùa giỡn nói rằng tối hôm qua Giang Phi say rượu, cực kỳ thú vị…
Cực kỳ, thú vị?
Giang Phi nhìn chằm chằm tin nhắn này hồi lâu, trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh mơ hồ đầu giường đêm qua, tiếng thở gấp trầm thấp bên tai kia, còn tựa như rất quen thuộc, nhưng từ đầu đến cuối không cách nào nhớ lại rõ ràng thanh âm đó.
Giang Phi muốn nhắn lại để tìm hiểu một chút chuyện tối hôm qua, nhưng loại chuyện này chỉ có thể hiểu ý không thể nói được, Giang Phi căn bản cũng không có dũng khí mở miệng hỏi, cậu nhớ tới ám chỉ tối hôm qua của Diệp Phong Miên trên bàn ăn, gò má bỗng nhiên nóng bỏng, sau đó trong lòng thầm chửi mình ngu xuẩn.
Loại chuyện này, trừ Diệp Phong Miên ra còn có thể là ai!
Trong lòng Giang Phi vừa quẫn bách lại vừa khẩn trương, cậu không biết tối hôm qua dưới cơn say rượu cậu có thất thố ở trước mặt Diệp Phong Miên không, nếu điên điên khùng khùng dưới cơn say, chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao.
Nhưng từ thú vị trên dòng tin nhắn của Diệp Phong Miên, ý chắc là đối với chuyện tối ngày hôm qua…rất hài lòng?
Giang Phi càng nghĩ tim đập càng nhanh, cuối cùng lắc lắc đầu hất bay cái phế liệu đồi bại trong đầu đi, sau đó nhanh chóng nhắn tin lại cho Diệp Phong Miên, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ là bảo Diệp Phong Miên chăm sóc mình cho kỹ, cậu chờ anh trở lại.
Giang Phi ở trên giường nghỉ một lúc mới định bụng xuống giường, kết quả vừa vén chăn lên liền thấy vết cắn vết bóp trên hai chân mình, từ mắt cá chân đến mặt trong bắp đùi, quả thực thấy mà giật mình.
Giang Phi sửng sốt ước chừng năm giây, cậu không nghĩ tới Phong ca nhìn ôn nhu phong nhã mà trên chuyện tình ái lại như vậy…
Mặc dù tim Giang Phi có phần đập rộn lên, nhưng sâu trong nội tâm cũng không vì những vết bầm này mà sinh ra một tia oán niệm nào đối với Diệp Phong Miên, cậu thậm chí vì cái chiếm hữu đáng sợ của Diệp Phong Miên dành cho mình mà cảm thấy an lòng, cậu vẫn luôn lo lắng trong lòng rằng Diệp Phong Miên sẽ canh cánh trong lòng chuyện cậu qua lại với Phó Huân, bây giờ nhìn lại, cái đó không ảnh hưởng đến tình cảm Diệp Phong Miên dành cho cậu.
Trải qua loại chuyện này, trong lòng Giang Phi cảm thấy mình cùng Diệp Phong Miên đã tới gần nhau hơn một bước, sau này ở bên cạnh Diệp Phong Miên cũng không phải câu nệ gì nữa.
Giang Phi đi tắm, khi đi ngang qua trước gương bồn rửa mặt chợt nhìn thấy những vết tình ái dữ tợn trải rộng trên người mình liền hất mặt đi không nhìn kỹ…Đối với những thứ này, trong lòng cậu vẫn có phần bị ám ảnh, vừa nhìn thấy trong đầu tự nhiên thoáng qua khuôn mặt âm u quỷ dị của Phó Huân, còn có những ngày đêm đau khổ đến sống chết cũng khó cầu.
Thời điểm cho Đại Quất ăn, Giang Phi chợt phát hiện cửa phòng trọ mình không biết bị cạy ra từ lúc nào. Cậu cả kinh, theo bản năng cho là đêm qua có trộm vào nhà liền vội vàng kiểm tra bên trong phòng trọ xem có thiếu thứ gì hay không, sau một phen kiểm tra, cũng không phát hiện có thứ gì mất.
Chiếc đồng hồ đeo tay đặt ở đầu giường vẫn còn, theo lý thuyết nó hẳn là thứ tên trộm chọn đầu tiên.
Giang Phi rất mờ mịt, suy nghĩ có phải bởi vì đêm qua khi tên trộm tiến vào, do cậu cùng Diệp Phong Miên làm chuyện kia nên kẻ gian không đi vào phòng ngủ…Nhưng trừ phòng ngủ ra, những nơi khác trong phòng đều không thiếu cái gì a.
Giang Phi cuối cùng nhìn về phía khóa cửa bị hỏng, gãi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ kết luận có thể là bởi vì phòng trọ cậu quả thật quá nghèo, sau khi tên trộm đi vào thì không thấy có vật gì quý giá liền trực tiếp rời đi.
Không mất thứ gì nên Giang Phi cũng không báo cảnh sát.
Giang Phi dứt khoát gọi điện thoại tìm người tới thay khóa, định bụng chờ tới lúc trong tay dư dả chút tiền liền trực tiếp phá cửa này thay đi.
Hiệu suất của thợ lắp khóa rất nhanh, trước giờ ăn trưa đã làm xong khóa cửa cho Giang Phi.
Ăn cơm trưa xong, Giang Phi chuẩn bị bận rộn đi giúp mẹ đổi bệnh viện.
Bây giờ người phụ trách của bệnh viện cũ trước kia đều bị người của Phó Huân mua chuộc, cho dù Phó Huân bây giờ không đoái hoài đến nữa thì Giang Phi vẫn không yên lòng, muốn đưa mẹ mình cách xa hoàn toàn phạm vi Phó Huân có thể khống chế.
Nghỉ ngơi ở phòng trọ đến ba giờ chiều, Giang Phi mới miễn cưỡng cảm giác thân thể đã hóa giải đi được một ít. Khi đang chuẩn bị rời khỏi nhà, Giang Phi nhận được điện thoại của Diệp Phong Miên.
Tối hôm qua vừa mới tiến thêm một bước xác nhận mối quan hệ, vào lúc này nhận được điện thoại của Diệp Phong Miên, trong lòng Giang Phi vừa cấp bách lại vừa khẩn trương.
Diệp Phong Miên bảo anh lúc này đã xuống máy bay, đang ngồi trên xe riêng được bên nhãn hiệu sắp xếp đưa đón. Trong điện thoại, Diệp Phong Miên còn trêu đùa bộ dáng say khướt của Giang Phi tối hôm qua, ôn nhu nói tối hôm qua Giang Phi khiến anh rất mê muội.
Mê muội…
Nghe được hai chữ này, giống như là lĩnh hội cái gì, khuôn mặt Giang Phi trong nháy mắt đỏ bừng, cho dù cách điện thoại, cậu cũng muốn lập tức chui vào kẽ hở dưới đất.
Giang Phi thẹn thùng mà vấn đề này lại dừng lại quá lâu, liền nhanh chóng nói sang chuyện khác bảo mình hiện tại đang bận chuyển viện cho mẹ.
Lúc này, Diệp Phong Miên ngỏ ý anh vừa vặn có một người bạn làm về các bệnh tâm thần, chuyển viện chữa trị gì đó có lẽ là thành thạo, bảo Giang Phi có thể xin ý kiến về phương diện này.
Giang Phi vui mừng không thôi, kích động nói cảm ơn Diệp Phong Miên liên tục. Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì để biểu đạt lòng cảm kích của mình đối với Diệp Phong Miên, trong điện thoại Diệp Phong Miên đã ôn nhu cười cười, nhẹ giọng nói: “Tương lai dì cũng là mẹ anh, anh đây coi như là trước thời hạn thực hiện nghĩa vụ của mình.”
Giang Phi cảm giác kiếp trước mình nhất định là cứu sống toàn bộ vũ trụ nên ở kiếp này lão thiên gia mới đưa con người hoàn mỹ như Diệp Phong Miên đến bên người mình.
Diệp Phong Miên liên lạc với người bạn bác sĩ tên Dương Nham của anh, Giang Phi thuận lợi gặp mặt với hắn.
Dương Nham tầm ba mươi lăm ba mươi sáu, đeo kính mắt, tướng mạo bình thường lịch sự,  nhìn cũng là người có tính cách cực kỳ ôn hòa, hắn tự mình lái xe chở Giang Phi đến bệnh viện mà mẹ Giang Phi đang tá túc.
Trên đường, khi Giang Phi định miêu tả lại bệnh tình của mẹ mình cho Dương Nham, Dương Nham liền cười nói hắn đã sớm biết trước rồi.
Lúc này Giang Phi mới từ trong miệng Dương Nham biết được nguyên lai sớm trước đó Diệp Phong Miên đã âm thầm bỏ tiền ra, tìm hắn nhờ kiếm biện pháp chữa trị cho mẹ của Giang Phi, trước mắt đã mời được chuyên gia trong lĩnh vực này, dự định sắp tới sẽ giúp mẹ Giang Phi làm một đợt kiểm tra thân thể cặn kẽ lần nữa để chắc chắn phương án trị liệu.
Giang Phi nghe xong tất cả những gì Dương Nham nói, lập tức cặp mắt liền đỏ lên, cuối cùng lấy điện thoại di động ra định gửi một đoạn cảm ơn dài cho Diệp Phong Miên rồi bỗng lại cảm thấy bất kỳ ngôn từ nào cũng đều không xứng để bày tỏ cảm ân trong lòng cậu giờ phút này đối với Diệp Phong Miên.
Khó xử một hồi lâu, Giang Phi chỉ gửi hai chữ, cảm ơn…
Dương Nham giúp mẹ Giang Phi chuyển tới một bệnh viện tâm thần mà bạn hắn đang làm, cao cấp hơn rất nhiều so với bệnh viện Giang Phi định chọn.
Tiền trên người Giang Phi căn bản không đủ trả tiền nằm viện một tháng ở bệnh viện này, khi cậu rối rắm suy nghĩ nên làm sao thương lượng với bệnh viện kéo dài thời hạn trả tiền thì Dương Nham lại nói với cậu, tiền nằm viện, Diệp Phong Miên đã thanh toán xong xuôi giúp cậu trước một năm, bởi vì để có thể thuận lợi chữa trị, bọn họ đã sớm lên kế hoạch trong mấy ngày nay sẽ đưa người chuyển tới bệnh viện này, cho nên Diệp Phong Miên đã trước thời hạn thanh toán toàn bộ tiền chi tiêu mà bệnh viện yêu cầu.
Sau khi an trí xong hết thảy đã là hơn tám giờ tối, ngàn ân vạn tạ nói lời từ biệt với Dương Nham, Giang Phi ở lại bệnh viện đến hơn mười một giờ, sau đó cũng bắt xe trở về.
Con đường đêm khuya có phần hơi vắng vẻ, nhưng cột đèn ven đường lại khiến cho tất cả những thứ này không còn vẻ cô đơn như vậy nữa.   
Sau mấy giờ bận bịu, Giang Phi rốt cuộc cũng có được chút cơ hội để thở dốc, đầu cậu tựa lên cửa kính xe, nhìn cảnh đêm thoăn thoắt lùi về phía sau, trong lòng bỗng nhiên lạnh nóng thay nhau, bất tri bất giác lệ rơi hai hàng.
Từ nay về sau, cậu không còn một mình nữa.
Tất cả những khó khăn khốn khổ, cũng không phải gánh một mình nữa, phần ấm áp vẫn từng cho rằng xa không thể chạm tới kia, rốt cuộc cũng tràn ngập thế giới của cậu.
Thật tốt…
Sống, thật tốt…
Sau khi trở về phòng trọ đã là không giờ, Giang Phi định gọi điện thoại cho Diệp Phong Miên, lại lo lắng hiện tại Diệp Phong Miên đã ngủ rồi, khi cậu rối rắm có nên gửi tin nhắn gì cho Diệp Phong Miên hay không thì điện thoại di động trên mặt bàn đột nhiên đẩy lên một mục tin tức.
—-Chấn động! Cự tinh Diệp Phong Miên đang ăn khách bị  nghi ngờ hút thuốc phiện! Đã bị cảnh sát nước * tạm giam!
Thấy tin tức đăng lên, đại não Giang Phi chợt cứng đờ, huyết dịch toàn thân trong nháy mắt ngưng tụ!
“Sao…làm sao có thể?!”
Cái đầu tiên Giang Phi nghĩ tới chính là tin tức giả, cậu nhanh chóng mở tin tức ra kiểm tra, phát hiện đây lại là tin tức do diễn đàn chính thức tương đối uy tín đăng lên.
Nội dung tin tức có phần đơn giản, nhưng nội dung lại viết rất rõ ràng, nói rằng sau khi Diệp Phong Miên kết thúc hoạt động thương nghiệp liền tụ tập bạn bè hút thuốc phiện ở một phòng bao trong câu lạc bộ, bị cảnh sát nước * bắt được tại chỗ, hơn nữa cảnh sát ở trong phòng bao đó phát hiện ra hơn hai trăm ký ta* ma túy.
*ký ta: đơn vị dung lượng của dân tộc Tạng ở Trung Quốc, một khắc cỡ 25 ki-lô-gam ta.
Sau đó, mấy app xã giao trên điện thoại di động của Giang Phi, bắt đầu cùng lúc đăng thông tin bất ngờ này lên.
Da đầu Giang Phi tê dại từng hồi, điện thoại di động thiếu chút nữa cầm không chắc mà rơi xuống đất, cậu vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Phong Miên lại phát hiện đầu kia đã tắt máy.
Giang Phi nhanh chóng trở về phòng mở máy vi tính ra.
——-Diễn viên Diệp Phong Miên hút thuốc phiện!!——-
——-Nổ tung! Diệp Phong Miên đường đường một nam tài tử lại hút thuốc phiện bị bắt!———
——–Nam diễn viên đang ăn khách nghi ngờ hút thuốc phiện, bị cảnh sát nước * bắt được tại chỗ!——–
****
Dày đặc một đống tin tức đều lấy tựa đề là “Diệp Phong Miên hút thuốc phiện”, chiếm cứ trên các trang báo trang web mạng xã hội lớn, dân trên mạng cũng trong nháy mắt nổ tung, tin tức bất quá mới tuôn ra được vài phút, phía dưới những trang truyền thông đăng tin tức này đã tích lũy mấy trăm ngàn bình luận của các dân trên mạng, hơn nữa còn gia tăng theo từng giây.
Có người bày tỏ khó tin, có người ngay lập tức liền phê phán mắng chửi, còn có người hâm mộ Diệp Phong Miên liều mạng hô hào bảo mọi người chờ đợi kết quả điều tra cuối cùng, đừng định luận nhanh như vậy, nhưng phần nhiều người hâm mộ Diệp Phong Miên đã bị dọa đến rối bời, đọc một vài lời bình luận, tựa hồ đã có không ít người thực lòng thích Diệp Phong Miên đằng sau chiếc máy tính hay chiếc điện thoại đã bị dọa đến gào khóc.
Vòng giải trí không dễ dàng tha thứ cho những nghệ sĩ hút thuốc phiện, một khi tin tức bị chứng thật, Diệp Phong Miên sẽ thân bại danh liệt!
Giang Phi hoàn toàn hoa mắt, cậu hoàn toàn tin tưởng Diệp Phong Miên, nhưng giờ phút này dư luận trên mạng đều ngả theo một chiều gió, một vài truyền thông tựa như đã có chứng cớ xác thực lên án kịch liệt đối với Diệp Phong Miên, thậm chí còn mắng một vài người hâm mộ nói thay cho Diệp Phong Miên là những kẻ mê muội, vô pháp cứu chữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.