Chương trước
Chương sau
Ngay khi Giản Húc sắp trợn trắng mắt, Phó Huân liền buông lỏng tay.
Giản Húc đột nhiên đạt được hô hấp tựa như thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Hai tay hắn che lấy cổ, miệng mở to, thở dốc, cũng ho kịch liệt ngồi dậy, một lúc lâu sau mới định thần lại.
Đây là lần đầu tiên Giản Húc cách cái chết gần như vậy!
Sau khi Phó Huân đứng dậy, Giản Húc liền hoảng sợ rúc vào góc đầu giường, hắn mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Phó Huân ở mép giường, hai tay run rẩy chắn trước người, giống như một con ốc sên bị tháo mất lớp vỏ phòng bị, toàn thân cao thấp chỉ còn lại sự phòng ngự tràn đầy yếu ớt, không có một xíu cảm giác an toàn nào.
Giản Húc biết tính tình Phó Huân trời sinh lạnh lùng, nhưng cái này là lần đầu tiên hắn cảm nhận được chân thực sự kinh khủng của Phó Huân như vậy, mới vừa rồi không giống như là vũ lực thông thường, hắn có thể cảm nhận được chân thực thứ phát ra từ trên người Phó Huân, là sát ý kinh người.
Phó Huân đứng ở mép giường, như đầu dã thú phát điên, vành mắt tưởng chừng sắp nứt ra, hắn chợt cầm chiếc đèn bàn thủy tinh tuyệt đẹp ở đầu giường trực tiếp ném lên trên tường.
Choang một tiếng vang thật lớn, đèn bàn vỡ tan tành!
Mảnh thủy tinh vỡ văng lên trên người Giản Húc, dọa Giản Húc sợ hãi kêu thành tiếng, hắn lật đật túm chăn che lại, sợ đến nỗi rụt đầu không dám nói một tiếng gì nữa, miệng mím chặt cơ hồ sắp khóc lên.
Hắn căn bản không biết mình đã nói sai cái gì.
Phó Huân hô hấp thô suyễn,  ngực kịch liệt phập phồng, cả người vẫn còn đang trong cơn bùng nổ không cách nào tỉnh táo, suy nghĩ giống như con ngựa hoang được cởi dây cương bắt đầu không chịu khống chế chuyển sang hình ảnh hắn hận nhất, hắn nhớ tới hình ảnh tay Giang Phi cùng Diệp Phong Miên nắm chặt lấy nhau, nhớ tới bộ dáng Giang Phi núp sau lưng Diệp Phong Miên, nắm lấy áo của Diệp Phong Miên coi hắn ta thành chúa cứu thế…
Càng nhớ tới sau khi hắn bảo Giang Phi cút càng xa càng tốt, đáy mắt Giang Phi liền không ức chế được sự hưng phấn cùng vui mừng…
Phó Huân bỗng nhiên có cảm giác bị đánh bại trước nay chưa từng có, dù rằng mười năm qua hắn thất bại trong đủ loại minh tranh ám đấu vu khống hãm hại, thất bại trong mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt của Phó gia, thậm chí bị thế lực của Phó Thâm Trạch làm cho bị thương nặng, thiếu chút nữa vĩnh viễn khó xoay mình, nhưng cũng chưa từng có cảm giác tôn nghiêm chịu nhục nhã như bây giờ!
Phảng phất như bị người không đánh mà thắng đánh cho không còn gì cả, trong vô hình liền bị biếm thành vô dụng.
Phó Huân bỗng nhiên quay đầu nhìn Giản Húc đang run lẩy bẩy trên giường, Giản Húc bị dọa cả người liền chấn động một cái, lúc này nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi Phó ca em sai rồi, em…em sai rồi.”
“Có phải ở trong mắt ngươi…” Ánh mắt Phó Huân tàn bạo, gằn từng chữ một hỏi: “Ta so với Diệp Phong Miên, không có lấy một điểm tốt hơn?”
“Dĩ…dĩ nhiên không phải.” Giản Húc sắc mặt phờ phạc, vội vàng nói: “Ở trong lòng em không ai có thể so với Phó ca.”
Giản Húc lúc này mới bỗng cảm giác được mà hiểu ra, Phó Huân đối với Diệp Phong Miên căn bản không có cái gì gọi là cảm tình, trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt, mới vừa rồi một phen thổi phồng Diệp Phong Miên kia của hắn, hoàn toàn là bởi vì hắn cho rằng Phó Huân sẽ thích nghe, trên thực tế bản thân hắn hoàn toàn không có hảo cảm với Diệp Phong Miên, lại âm thầm thường xuyên bởi vì ghen tị mà cùng phụ tá nói đủ loại lời không phải, châm chọc Diệp Phong Miên.
Phó Huân đưa tay bắt lấy một cánh tay Giản Húc, thô bạo kéo tới trước người, Giản Húc run rẩy cầu xin tha thứ: “Phó ca em sai rồi, em không dám nữa, em không phải cố ý nói nhiều như vậy.”
Phó Huân nắm lấy gò má của Giản Húc, ngón tay dùng sức dường như muốn bóp vỡ xương mặt của hắn, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Giản Húc đang thống khổ, âm ngoan nói: “Diệp Phong Miên bất quá chỉ là một thằng diễn viên được mỗi cái bề ngoài! Lại khiến từng tên tiện nhân các ngươi hận không thể ở bên cạnh hắn đến trời tru đất diệt.”
“Không có, em…em không có.” Giản Húc bị đau khóc không ngừng, vội vàng nói: “Em căn bản không thích hắn, em là cho rằng Phó ca anh thích, cho nên mới nhắc đến hắn khen hắn trước mặt anh, Phó ca anh tin tưởng em…”
Lời của Giản Húc làm Phó Huân ngẩn ra, hắn hơi giảm lực độ ngón tay, tiếp theo lại tức giận nói: “Ta nói mình thích Diệp Phong Miên lúc nào?”
Giản Húc thút thít đáp: “Mới vừa rồi khi em lấy chìa khóa căn hộ mà Phó ca cho em liền phát hiện ra tranh vẽ Diệp Phong Miên trong ví tiền của Phó ca anh, em…em cho rằng Phó ca thích…thích Diệp Phong Miên mới có thể để tranh vẽ hắn ở trong túi tiền.”
Phó Huân ngây ngẩn.
Giản Húc tiếp tục khóc lóc nói: “Những lời mới vừa rồi của em, mục đích là muốn làm cho Phó ca vui vẻ, Phó ca, em chỉ thích anh, em đối với loại người như Diệp Phong Miên căn bản không có một chút…”
“Mới vừa rồi ngươi nói trong ví tiền của ta có tranh của Diệp Phong Miên?” Phó Huân nghi hoặc ngắt lời, sau đó mờ mịt nhíu mày, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng Giản Húc bịa chuyện vì đắc tội với mình, liền lạnh lùng nói: “Ngươi nói bậy bạ nữa, ta con mẹ nó liền lột da ngươi!”
“Em không dám lừa Phó ca.” Giản Húc rất sợ Phó Huân động thủ với hắn, loại người hung hãn thân thủ lưu loát như Phó Huân, một quyền đi xuống là có thể khiến mặt hắn nở hoa mà người dựa vào mặt kiếm cơm này như hắn, thứ quý báu nhất chính là gương mặt này, vì vậy lại vội vàng nói: “Nếu Phó ca không tin, em…em hiện tại liền lấy hình cho Phó ca xem.”
Nói xong, Giản Húc liền lăn một vòng xuống giường chạy đến trước giá treo áo khoác Phó Huân, lấy ví từ trong túi áo khoác Phó Huân ra, sau đó xoay người vòng qua giường, trực tiếp chạy đến bên cạnh Phó Huân, ngay trước mặt Phó Huân mở ví da ra, từ trong lớp ghép lấy ra mấy tờ thẻ tranh vẽ nhân vật chibi.
“Phó ca, chính…chính là cái này.” Giản Húc giống như nắm được chứng cứ mình vô tội liền mặt đầy vô tội giải thích: “Hình vẽ trên này chính là Diệp Phong Miên, em chính là thấy cái này, mới đoán sai tâm tư của Phó ca.”
Phó Huân ngây ngẩn, hắn kinh ngạc nhìn thẻ tranh nhỏ trong tay Giản Húc, trong đầu giống như có sợi dây cung nào đó bị đứt đoạn: “Ngươi nói tranh này chính là Diệp…Diệp Phong Miên?”
“Đúng vậy Phó ca.” Giản Húc nghiêm túc gật đầu nói: “Đây chính là Diệp Phong Miên a.”
Lòng bàn tay Phó Huân nắm chặt, một lúc sau lại chậm rãi buông ra, giống như là tự an ủi mình, Phó Huân trầm giọng nói:  “Còn dám nói bậy bạ, bản vẽ không ăn khớp một chút nào với người thật, sao ngươi có thể nhìn ra hắn là ai?”
Giản Húc lúc này coi như đã nhìn ra, Phó Huân hắn căn bản không biết hình người nhỏ trên bức tranh này là Diệp Phong Miên.
“Đây là bức vẽ đồng nhân mà người hâm mộ của Diệp Phong Miên vẽ cho hắn, trên mạng cũng có nhiều bức vẽ giống như này, em đây liền tìm cho Phó ca xem.”
Để có thể chứng minh được cho bản thân, Giản Húc liền cầm điện thoại di động bên gối trên giường mình lên, nhanh chóng mở ra tìm kiếm, chỉ chốc lát sau hắn liền tìm được bản gốc mấy bức vẽ trong ví tiền của Phó Huân, còn tìm được họa sĩ sáng tác ra bức tranh này.
“Phó ca anh xem, chính là cái này.” Giản Húc đưa điện thoại di động cho Phó Huân, sau đó chỉ vào hình ảnh trên giao diện điện thoại, tiếp tục nói: “Phía trên này rõ ràng cho thấy hình mẫu là Diệp Phong Miên, mà bức vẽ chibi tướng quân kia, chính là nhân vật trong một bộ phim cực kỳ nổi tiếng của Diệp Phong Miên.” Ngón tay Giản Húc nhẹ nhàng trượt trên giao diện điện thoại: “Phó ca anh xem, đây là nhân vật tướng quân mà Diệp Phong Miên sắm vai trong phim, anh xem hình dáng cùng màu sắc khôi giáp hắn mặc, có phải giống như đúc với hình vẽ chibi tướng quân trên bức tranh kia hay không.”
Phó Huân trợn mắt há hốc mồm, nhất thời tựa như bị kẹt máy cương cứng tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.