Nghe được những lời này của Phó Huân, tảng đá lớn trong lòng Giang Phi liền rơi xuống đất.
“Còn nữa, không phải đã nói đừng gọi tôi là Phó tổng rồi sao?” Phó Huân trầm giọng nói.
“Ca…” Giang Phi nhỏ giọng đáp: “Thật xin lỗi…”
Phó Huân sửng sốt mấy giây mới lại nhàn nhạt nói: “Mệt mỏi thì ngủ sớm một chút.”
“Ừm, vậy ca anh khi nào trở về thế, cũng một tuần rồi.” Giang Phi dò hỏi.
Phó Huân cười âm hiểm: “Làm sao? Nhớ tôi?”
Giang Phi yên lặng liếc mắt, cuối cùng nói thật nhỏ: “Ừ.”
Tâm tình Phó Huân rất tốt, nhưng vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: “Bên này có chút chuyện cần xử lý, đoán chừng phải bận rộn khoảng mười ngày nữa.”
Giang Phi cao hứng đến suýt chút nữa từ trên giường nhảy cẫng lên, đây quả thực là một tin vô cùng tốt.
Tay Giang Phi nắm lấy áo ngủ trước ngực, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Em chờ anh trở lại.”
Giang Phi không biết một câu thuận miệng này đã làm chấn động Phó Huân như thế nào, Phó Huân sửng sốt ước chừng năm giây vẫn chưa định thần lại, suy nghĩ trong nháy mắt trở về nhiều năm trước, đó là lần cuối cùng hắn nói chuyện điện thoại với Phó Nam.
Phó Nam cũng nói như vậy, em chờ anh trở lại…trở lại đón em.
Suy nghĩ Phó Huân bỗng nhiên hỗn loạn vô cùng, cuối cùng lạnh lùng quẳng một câu ‘trước cứ như vậy’ liền cúp điện thoại.
Phó Huân không muốn gửi gắm phần tình cảm của mình đối với Phó Nam lên trên người Giang Phi, vị trí của Phó Nam ở trong lòng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514795/quyen-1-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.