Lúc này là ban ngày, ánh sáng chiếu từ ban công vào phòng khách khiến mỗi một góc trong phòng trọ đều sáng đến cực kỳ, cho dù giờ phút này phòng trọ chỉ có hai người Giang Phi cùng Phó Huân thì Giang Phi cũng hiểu rõ ràng cảm giác xấu hổ vì bị người ta nhìn chăm chú.
Không giống Giang Phi bị lột không còn một mống, âu phục của Phó Huân cũng không có cởi ra, toàn thân cao thấp chỉ cởi mỗi chiếc đai lưng để thuận tiện hành hung.
Không ngăn được Phó Huân bạo hành, Giang Phi chỉ có thể ôm bả vai chôn mặt ở bên trong khóc sụt sùi, trong cơn đau khổ chờ đợi ngược hình kết thúc.
Điện thoại Giang Phi đánh rơi xuống đất không ngừng reo, đó là điện thoại thúc giục cậu đi làm, Giang Phi khóc cầu xin Phó Huân dừng lại để cậu nghe điện thoại, nhưng Phó Huân lại mắt điếc tai ngơ, cuối cùng ngại ghế salon quá nhỏ không thi triển được liền trực tiếp ôm Giang Phi đến phòng ngủ.
Lại một lần nữa, đã là hơn chín giờ sáng, Phó Huân vẫn như cũ không muốn rời khỏi, chưa thỏa mãn đè Giang Phi xuống hôn lấy Giang Phi, chờ tích đủ năng lượng rồi lại triển khai đợt thế công tiếp theo.
Giang Phi đầu đầy mồ hôi, cả người giống như vớt từ dưới nước lên, cậu yếu ớt tê dại nằm dưới người Phó Huân, thở hổn hển nhỏ giọng khóc.
“Cái chỗ nát này của cậu quá nhỏ.” Phó Huân vừa hôn lên cổ Giang Phi, vừa nói: “Tôi bố trí người đổi chỗ khác cho cậu.”
Giang Phi không nói gì.
Lúc này, điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514790/quyen-1-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.