Phó Huân kéo khóa quần, đeo đai lưng, cầm áo khoác âu phục trên bàn lên mặc vào, cài chắc cúc áo trước ngực, lúc này mới xoay người nhìn Giang Phi quần áo xốc xếch trên ghế salon.
Mặt Giang Phi xám như tro tàn, một bên mặt cậu dán trên ghế salon, hai tay thì nắm chặt quần áo lỏng lẻo trên người, cả người rúc lại thành một đoàn tê liệt dựa trên ghế salon, thân thể vô ý thức run rẩy.
Phó Huân đi tới bên ghế salon, âm hiểm cười nói: “Giả chết cái gì, trình độ lúc nãy đã là cái gì.”
Giang Phi không nói gì, cậu cúi đầu càng thấp hơn, nước mắt tích tụ trong hốc mắt bỗng nhiên chảy xuống.
Phó Huân lúc này cơm nước no nê, tâm tình đang tốt, tất nhiên cũng lười so đo Giang Phi hiện tại đang coi thường hắn.
“Mặc quần áo xong, sau đó tự mình cút về.” Phó Huân nói xong, thấy Giang Phi vẫn không nhúc nhích như cũ, sắc mặt nhất thời dữ tợn, cười lạnh nói: “Nếu không muốn đi, vậy thì một lần nữa, vừa vặn tôi hiện tại còn chưa tận hứng…”
Vừa nói, Phó Huân vừa quỳ một bên gối lên trên ghế salon, ngay sau đó liền cởi đai lưng, Giang Phi bị dọa không ngừng lắc đầu, cả người run cầm cập, nước mắt tí tách rơi xuống: “Không…không, tôi…tôi đi…Tôi đi…”
Phó Huân nhìn bộ dáng thê thảm của Giang Phi hiện tại, cười tà xích mặt gần lại, chậm rãi nói: “Nếu là phế vật mềm yếu vô năng, vậy sau này liền cư xử đàng hoàng cho tôi…Biết chưa? Phế vật không có tư cách lựa chọn.”
Giang Phi mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514769/quyen-1-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.