Chương trước
Chương sau
Phó Huân ngước mắt nhìn Giang Phi một cái, Giang Phi cúi đầu quá thấp, hắn không thấy rõ mặt Giang Phi, nhưng ánh mắt lại bị hàng mi của Giang Phi hấp dẫn.
Phó Huân giờ phút này mới phát hiện lông mi Giang Phi lại dài và dày như vậy, dày giống như hai cây quạt lá xinh xắn, cái này làm cho Phó Huân chợt nhớ tới Phó Nam.
Khi Phó Nam hai ba tuổi, vẫn được khen mắt đẹp, đặc biệt là hàng lông mi nhỏ dài, rất chọc người ta phải nhìn chăm chú.
Không tự chủ nhìn kỹ, Phó Huân càng cảm giác mi mắt Giang Phi rất giống Phó Nam, Phó Huân không nhịn được suy nghĩ, nếu Phó Nam hiện tại còn sống, bộ dáng hẳn không khác Giang Phi là mấy, ít nhất đôi mắt xinh đẹp kia cơ hồ sẽ giống Giang Phi như đúc, thế nhưng…
Thế nhưng Phó Nam đã không còn ở đây.
Mỗi lần nhìn Giang Phi, suy nghĩ của Phó Huân đều bị lôi vào trong vòng xoáy ký ức không cách nào thoát khỏi nổi, tốt xấu, ngọt khổ, người trước gục ngã người sau tiến lên xông lên đầu hắn.
“Rầm!” Một tiếng vang lên, Phó Huân đập dao nĩa trong tay lên mặt bàn, Giang Phi đối diện bị dọa thân thể run lên một cái.
Giang Phi mờ mịt lại hoảng sợ nhìn sắc mặt âm trầm của Phó Huân, căn bản không biết mình đã làm sai chỗ nào, cậu mới vừa rồi ngay cả nhai cũng chậm chạp không dám phát ra một xíu thanh âm nào.
Phó Huân cầm giấy ăn trong tay lên lau miệng, sau đó bỗng nhiên đứng dậy.
Giang Phi cho là Phó Huân phải đi, trong lòng đang định vui mừng, ai ngờ Phó Huân vòng qua bàn ăn trực tiếp ngồi bên cạnh cậu.
Phó Huân nghiêng người áp sát Giang Phi, Giang Phi bị dọa thân thể ngửa về phía sau, trực tiếp dựa lưng lên cửa sổ sát đất bên cạnh, sau đó mở to hai mắt kinh hoảng bất an nhìn khuôn mặt tựa như phóng đại vô hạn của Phó Huân, anh tuấn nhiếp nhân tâm phách, cũng âm u khiến người ta rợn tóc gáy.
“Thật…thật xin lỗi…” Giang Phi run run nói.
Không biết mình đã làm sai chuyện gì, dù sao nói đúng hay không cũng không sai.
Phó Huân nắm lấy cằm Giang Phi, hơi híp mắt cẩn thận nhìn chăm chú mặt Giang Phi, từ chân mày đến đôi môi, ánh mắt cuối cùng rơi lên trên môi Giang Phi, hắn khó hiểu cảm thấy đôi môi của Giang Phi rất đẹp mắt, mảnh môi nhạt màu mỏng như được gọt giũa.
Giang Phi để ý Phó Huân cứ nhìn chằm chằm môi mình, cậu bất thình lình mím chặt môi thành một đường, thật ra thì chỉ là động tác theo bản năng khi cậu cảm nhận được nguy hiểm, nhưng Phó Huân nhìn lại thành ý vị khiêu khích tràn đầy cự tuyệt.
Sắc mặt Phó Huân dữ tợn, ngón tay bỗng nhiên tựa như kìm sắt hung ác nắm lấy hai gò má Giang Phi, miệng Giang Phi mạnh mẽ bị bóp phải mở ra, Giang Phi bị đau, đầu theo bản năng rụt về phía sau, lúc này Phó Huân bỗng nghiêng người, hung hãn hôn Giang Phi.
Giang Phi trợn to cặp mặt, não trong nháy mắt tựa như chết máy mất đi phản ứng, cho đến khi đầu lưỡi Phó Huân định xâm phạm, Giang Phi mới đột nhiên tỉnh hồn, cậu ra sức nghiêng đầu tránh khỏi, kết quả nụ hôn Phó Huân bất thình lình rơi lên cổ của cậu.
Giang Phi giống như con nhím tạc mao, kích thích mãnh liệt cơ hồ khiến cậu trong nháy mắt quên đi người trước người là ai, sau khi dùng sức đẩy Phó Huân ra liền tát lên mặt Phó Huân một cái.
Bàn tay này trong nháy mắt đánh Phó Huân hoàn hồn lại.
Nghĩ đến hành động không giải thích được của mình kia, sắc mặt Phó Huân tái xanh, cũng nhất thời lúng túng đến mức tận cùng, cảm giác đau nhói nóng rát trên mặt, khiến hắn giận dữ nhưng lại chột dạ không cách nào phát tiết.
Thần kinh nơi huyệt Thái dương đột nhiên nhảy lên, Phó Huân có loại cảm giác chật vật không xuống được đài.
Bởi vì Phó Huân chặn ở trước người, Giang Phi thất kinh trực tiếp đứng dậy nhảy qua khỏi ghế salon, kết quả rầm một tiếng nặng nề ngã trên sàn nhà phía sau.
Giang Phi cũng không rảnh lo xoa dịu, lật người tựa như chạy thoát thân xông về phía cửa phòng bao, cuối cùng tựa như một trận gió chạy ra khỏi cửa.
Phó Huân vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế salon, cảm giác lúng túng một khắc trước vẫn như cũ ở trong lòng Phó Huân đuổi không đi, Phó Huân không cách nào hiểu mình mới vừa rồi tại sao lại làm hành động như vậy với một nam nhân.
Hắn cũng không thích nam nhân, càng không thể nào đối với Giang Phi hắn chán ghét sinh ra dục vọng.
Phó Huân bỗng nhiên càng giận càng hận Giang Phi hơn, hắn theo bản năng cảm thấy tất cả những hành động vừa rồi của mình đều do Giang Phi ban tặng, Giang Phi mới là tên đầu sỏ khiến hắn mất khống chế.
Đúng, nhất định là như vậy.
Phó Huân bây giờ nghĩ lại, từ bộ dáng thần thái đến tính tình của nam nhân kia, không cái nào là không bắt chước Phó Nam, vì muốn có được hảo cảm của mình, sau khi bị mình tạt nước lạnh vẫn còn nghênh ngang mang khăn quàng mình tặng ra khỏi nhà, hiển nhiên là đang ám chỉ mình cái gì đó, có lẽ cậu ta đã sớm biết tối nay mình phải tới đây dùng cơm.
Nhớ Giang Phi cậu ta trong người không có đồng nào, còn đeo một khoản nợ khổng lồ cùng nguy hiểm sắp phải bị bán thân, dưới tình huống vô kế khả thi, cậu ta dĩ nhiên sẽ vắt hết óc tìm đường tắt.
Cậu ta rất giỏi diễn kịch, cũng hiểu tình tính mình rất rõ, loại dẫn dụ kiểu thả từng viên từng viên mồi với mình này, bây giờ mình mới nhìn ra, cũng thiếu chút nữa mắc câu cậu ta.
Quanh co lòng vòng nghĩ thông suốt những điều này, Phó Huân hiện tại mới rốt cuộc giải phóng suy nghĩ của mình từ góc chết, không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.
“Thao!” Phó Huân bật thốt mắng, tựa như lẩm bẩm hung ác nói: “Chỉ bằng ngươi, cũng dám đấu trí với ta!”
Mấy ngày sau đó, Phó Huân bận xử lý chuyện của công ty, mặc dù không tiếp xúc với giang Phi, thế nhưng cảnh cường hôn Giang Phi tối đó vẫn ở trong đầu Phó Huân đuổi không đi.
Phó Huân cảm giác mình giống như bị Giang Phi hạ cổ vậy, ở trong phòng làm việc nhìn cổ phiếu, trong đầu cũng có thể hiện ra bóng dáng Giang Phi, vẫn là hết thảy đêm đó…
Lông mi, ánh mắt, môi…Thậm chí là xúc cảm khi hôn cậu ta.
Phó Huân hận mình cứ suy nghĩ bậy bạ, nhưng càng hận tên đầu sỏ khiến mình suy nghĩ lung tung hơn, nghĩ đến cậu ta có thể giờ phút này đang âm thâm vui vẻ vì rốt cuộc cũng dẫn được mình mắc câu, trong lòng Phó  Huân lại càng thêm tức giận cùng buồn nôn.
Phó Huân bắt đầu cưỡng ép mình vùi vào trong công việc…
Chạng vạng tối hôm nay, Phó Huân nhận được tin tức từ thủ hạ, Tề bá chết.
Phó Huân nghe xong kinh ngạc đứng tại chỗ, thật lâu không thể hoàn hồn.
Tề bá là nam nhân trung niên vẫn luôn chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của Phó Huân những năm hắn bước vào Phó gia, cũng là quản gia trong biệt thự Phó Huân, là người đôn hậu, mặt hiền lành tâm lương thiện, bởi vì không có con nên luôn coi Phó Huân là con đẻ.
Đó là người duy nhất Phó Huân có chút thân tình ở Phó gia.
Tề bá chết rất thảm, bị người ta trùm bao bố đánh chết trong một ngõ hẻm, thời điểm thi thể được phát hiện, mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Trong điện thoại, thủ hạ của Phó Huân nói với Phó Huân, một nam nhân da đen đã đến tự thú, tự xưng là hắn đánh chết Tề bá, nói là vì tiền, vụ án này hôm nay coi như kết thúc.
Camera gần ngõ hẻm Tề bá bị giết đều bị phá hủy, thủ hạ của Phó Huân không cách nào chứng thực thêm bước nữa.
Ngày tiếp theo, sau khi Phó Huân bay tám chín giờ cũng trở về nhà.
Tề bá coi như là lão nhân ở Phó gia, đầu tiên là chiếu cố cha Phó Huân mấy năm, sau lại cùng Phó Huân gần mười năm, cho nên Phó gia làm cho lão một tang lễ đàng hoàng, nhưng dẫu sao cũng chỉ là tang lễ của một người làm, cho nên vẫn tương đối đê điều, Phó gia có thế lực, đều không cho chút ánh mắt gì, trừ Phó Huân…
Còn có tứ thúc của Phó Huân, Phó Thâm Trạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.