“Phó Nam từng bị một đám người đánh, thiếu chút nữa mất mạng.” Đôi mắt Phó Huân quỷ dị nhìn Giang Phi: “Em biết không?”
Ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ của Phó Huân khiến Giang Phi lặng lẽ rút tay đang nắm lấy vạt áo của hắn về, thấp giọng lẩm bẩm trả lời: “Trong ấn…ấn tượng hình như là có một lần.”
“Biết nguyên nhân không?”
Giang Phi cẩn thận lắc đầu một cái: “Không…không biết, Phó Nam lúc ấy hình…hình như không…không nói cái gì cả.”
Phó Huân nghiêng người, khuôn mặt lạnh lùng hơi ép sát vào mặt Giang Phi, trong mắt phát ra tín hiệu nguy hiểm: “Là không biết, hay là quên, hay là…không thể nói.”
“Ca, anh rốt cuộc…rốt cuộc sao vậy?”
Lúc này, cửa bao sương lại bị mở ra, Ngô Thân đi vào, nói với Phó Huân: “Phó tổng, người mang tới rồi.”
Phó Huân lúc này mới dựa vào ghế salon lần nữa, nhàn nhạt nói: “Vậy thì đi vào trò chuyện một chút đi.”
Ngô Thân quay người hướng về phía cửa nói một câu: “Vào đi”, sau đó một tên thủ hạ của hắn dẫn một nam nhân mặt đầy mụn, nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi đi vào.
Nam nhân cảm giác bầu không khí trong bao sương không đúng, liền quay đầu hỏi Ngô Thân: “Không phải nói ông chủ cậu muốn bàn chuyện làm ăn với tôi sao? Sao lại nhiều người như vậy?”
Ngô Thân đột nhiên đạp một cước lên đầu gối hắn, nam nhân rầm một tiếng quỳ trên đất, buột miệng chửi một tiếng, ngay sau đó liền định đứng lên, cho đến khi Ngô Thân đặt khẩu súng lên đầu của hắn.
Nam nhân lại quỳ xuống, chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-ii/1514725/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.