Hơn nửa bình trà rót vào, Như Lan chẳng những thấy bụng vô cùng khó chịu mà cổ họng cũng bị sặc dữ dội. Mấy cung nữ kia thả nàng ta ra, nàng ta liền gục xuống đất ho sặc sụa.
Nhậm ma ma vẫn ung dung ngồi đó, thở ra một hơi. “Thôi được rồi, chúng ta cũng không thể nào cứ ở đây suốt ngày suốt đêm được. Các ngươi trói nó lại rồi đi nghỉ ngơi đi.”
Bốn cung nữ đều ngoan ngoãn vâng một tiếng, tức tốc tìm dây thừng trói Như Lan lại.
Như Lan vừa khóc lóc vừa cầu xin. “Ma ma… ma ma cứ đi nghỉ đi, nô tỳ không trốn được đâu…”
Nhậm ma ma cười lạnh một tiếng, không thèm để ý. Đến lúc này mà con quỷ nhỏ trước mặt còn dám giở trò với bà.
Đúng là nó không chạy đâu được, đừng nói là chạy khỏi Ngọc Trúc Hiên, chạy khỏi hành cung mà ngay cả cái sân này nó cũng không chạy thoát. Có điều tuy căn phòng này bốn phía trống trơn, không có bất cứ vật gì để đi ngoài nhưng nếu nó ra một góc, cởi quần giải quyết thì chẳng những có thể giảm bớt xấu hổ mà công sức nửa ngày trời của bà cũng uổng phí.
Hơn nữa, nếu không trói lại, nó biết không còn đường thoát mà đâm đầu vô tường tự vẫn thì sao.
Nhậm ma ma lạnh lùng nói với Như Lan một câu: “Ta nói cho ngươi biết, chuyện bùa chú ở trong cung không phải là chuyện nhỏ, Hạ tuyên nghi có gia thế chừng nào chắc ngươi cũng biết. Chuyện này nếu tra ra rõ ràng, có lẽ còn có thể kết thúc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/183343/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.