Người hầu bên cạnh hoàng đế đều nín thở, vậy mà đấng cửu ngũ chí tôn vẫn không thấy tức giận, mỉm cười gật đầu: “Được”, sau đó theo Hạ Vân Tự vào trong.
Hạ Vân Tự bước chân thoăn thoắt, một mạch kéo y vào trong nhà mới quay lại nói: “Tỷ phu ngồi đi.”
Nói xong nàng thản nhiên đi đến trước tủ quần áo. hoàng đế mỉm cười, ngồi xuống chiếc trường kỷ chờ nàng quay lại.
Hạ Vân Tự mở cánh cửa tủ ra lục lọi bên trong, một lát sau lấy hai khúc vải từ trong đó ra.
Đi đến trước trường kỷ, nàng đặt chúng lên chiếc bàn, nói: “Sắp đến tết rồi, thần thiếp định tự tay may quần áo mới cho Ninh Nguyên. Tỷ phu xem xem áo gấm trắng phối với quần vàng nhạt đẹp, hay là áo vàng nhạt phối với quần gấm trắng đẹp?”
Hoàng đế cũng thích thú trải hai tấm vải ra xem, nghiêm túc suy xét một lát rồi đáp: “Trên trắng dưới vàng đẹp hơn, ngược lại thì trên đậm dưới nhạt không đẹp.”
“Được rồi.” Hạ Vân Tự gật đầu, thở ra một hơi, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là còn thừa một ít vải, có thể may cho tỷ phu cái túi thơm.”
Hạ Huyền Thời cười xùy, mày nhướng lên, trêu nàng: “Cũng là ăn tết, sao Ninh Nguyên được may bộ quần áo mới mà trẫm chỉ có cái túi thơm?”
“Sao tỷ phu lại ghen tỵ với trẻ con chứ?” Nàng ngạc nhiên nhìn y, sau đó cũng bật cười một tiếng, khẩn thiết giải thích: “Đây là gấm được tiến cồng hồi đầu đông, đến cả thần thiếp cũng không có đây này. Hai khúc vải này là xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/183310/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.