Quả nhiên, tuy sắc mặt của hoàng đế không có gì thay đổi nhưng giọng nói đã gượng gạo hơn đôi chút. “Chỉ phong tài nhân thì ra thể thống gì.” Y lắc đầu, quay qua gọi. “Phàn Ưng Đức.”
Phàn Ưng Đức vừa định bước lên nghe lệnh thì Hạ Vân Tự đã mỉm cười, nói: “Không sao, cứ để vậy đi.”
Hoàng đế hiếm khi bị người khác bác bỏ như vậy nên cau mày, quay qua nhìn nàng. Nàng mỉm cười, bảo: “Vừa được sắc phong lại tấn phong nữa e là không hợp với quy chế. Nếu tỷ tỷ còn sống chắc cũng không hy vọng hoàng thượng phá lệ cho thần nữ như vậy.”
Thấy hoàng đế có vẻ lưỡng lự, nàng nói tiếp: “Hơn nữa ngày tháng còn dài, thần nữ cũng không mong chút hư danh nhất thời này.”
Hạ Huyền Thời đành xua tay. “Thôi được rồi.” Tiếp đó lại hỏi: “Muội ở cung nào?”
“Thục Phương Cung.” Hạ Vân Tự đáp. Dừng một chút lại nói thêm: “Nhu Lan Quán.”
Y có vẻ sững người. “Truyền chỉ để tứ tiểu thư chuyển sang Khánh Ngọc Cung, cụ thể ở đâu thì để Hứa chiêu nghi sắp xếp.”
“Vâng.” Phàn Ưng Đức cúi người nhận lệnh. Hạ Vân Tự tỏ ra nghi hoặc. “Tại sao?”
“Thục Phương Cung…” Hạ Huyền Thời thoáng trầm ngâm. “Trẫm nghĩ Hứa chiêu nghi vốn là người bên cạnh tỷ tỷ của muội, hai ngươi cùng ở Khánh Ngọc Cung thì có thể quan tâm đến nhau.”
Nàng nhún gối, cười rạng rỡ. “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, có điều thần nữ và Chu huy nga ở cùng một cung cũng rất hợp ý, có thể đỡ đần nhau, không cần làm phiền chiêu nghi nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/183300/chuong-4.html