Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo tử vang dài.
Tin hoàng đế băng hà truyền ra làm chấn kinh cả triều đình.
Hoàng hậu và hoàng đế nhiều năm phu thê, tình cảm sâu nặng, ai nấy đều lo lắng nàng không chịu được nên Từ phu nhân lập tức vào cung bầu bạn với hoàng hậu.
Tất cả các nghi lễ trong đám tang đều do tân đế lo liệu. Cung Tiêu Phòng vô cùng yên tĩnh, tất cả cung nhân đều bị cho lui ra ngoài, chỉ còn hai tỷ muội ngồi trên trường kỷ.
Thật ra hai người đang ai làm việc nấy, Hạ Vân Chước nhàn nhã đọc một quyển kinh phật, tuy nhiên cũng không vào được bao nhiêu vì nàng đã sớm không còn tin vào những điều này, chỉ mượn nó để bình tâm lại mà thôi.
Hạ Vân Tự thì lại thêu thùa. Trước nay nàng rất lười làm những thứ này, vả lại cũng không cần nàng phải làm. Ngặt nỗi Từ Minh Nghĩa lại cứ đòi nàng làm, giống như một đứa trẻ vòi vĩnh nàng làm túi thơm, túi tiền cho hắn, nếu nàng không làm là hắn không chịu thôi.
Thời gian tỷ muội ngồi bên nhau như thế thật khiến người ta thư thái. Gần đến trưa, có một hoạn quan đi vào điện, Hạ Vân Tự ngước mắt nhìn thì thấy đó là người quen cũ.
Là Tiểu Lộc Tử.
“Nương nương, Từ phu nhân.” Tiểu Lộc Tử cúi người. “Mọi chuyện đã ổn thỏa ạ.”
“Cái gì ổn thỏa?” Hạ Vân Tự không hiểu.
Tiểu Lộc Tử e dè nhìn hoàng hậu, thấy nàng gật đầu thì ép giọng thật khẽ, ám chỉ: “Thuận Phi nương nương ở hành cung đó ạ. Nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513920/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.