Khi cùng Hiền Phi đến Thanh Lương Điện, không khí thật yên ắng, còn toát ra vẻ uy nghiêm nguy hiểm.
Tiến cung bao năm nay, Hạ Vân Tự chưa từng cảm thấy tẩm điện của thiên tử âm u thế này, dù là khi y nổi cơn thịnh nộ thì xung quanh vẫn có sinh khí hơn bây giờ.
Lúc họ vừa đến trước cửa điện, Phàn Ưng Đức ra nghênh đón, hành lễ với hai người. “Thư Quý Phi nương nương, Hiền Phi nương nương.”
Hiền Phi nhíu chặt mày, lên tiếng hỏi trước. “Rốt cuộc là chuyện gì? Ban ngày khi vừa đến đây vẫn ổn mà, sao nghỉ ngơi rồi lại thấy không khỏe?”
Phàn Ưng Đức trầm ngâm, đáp lại với vẻ qua loa: “Thái y đang chẩn trị bên trong, mời hai vị nương nương vào điện.”
Hạ Vân Tự hỏi: “Vũ huy nga đâu?”
Phàn Ưng Đức vội nói: “Đã giải vào điện bên cạnh theo lệnh của nương nương ạ.”
Hạ Vân Tự gật đầu, nhìn về phía Hiền Phi. “Thái y đang chẩn trị, chúng ta đi vào có thể sẽ quấy rầy họ, chi bằng đi gặp Vũ huy nga trước.”
Hiền Phi gật đầu. Phàn Ưng Đức nghĩ lại thấy cũng có lý nên bèn dẫn hai người sang điện bên cạnh.
Bước vào trong điện bèn thấy Vũ huy nga đang ngồi trên ghế, bên cạnh có hai hoạn quan đứng canh chừng. Nàng ta vừa bất ngờ vừa sợ hãi, trước đó đã khóc lu loa. Vừa thấy hai vị phi đến bèn lập tức quỳ xuống hành lễ. “Nương nương…”
Sau đó lại nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ không ngừng khóc thút thít khiến người ta thấy mà thương.
Hạ Vân Tự khẽ quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513904/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.