Trời nóng dần lên nhưng vì tuyển tú nên không ai có thể đến hành cung tránh nóng.
Tiểu Đào đã gần hai tuổi, biết không ít chuyện, cảm thấy nóng nực bực bội nên mếu máo nhoài vào lòng Hạ Vân Tự khóc rưng rức.
“Ngoan nào.” Hạ Vân Tự ôm cô bé, dỗ dành: “Mẫu phi dẫn con đi tìm các ca ca chơi được không? Hôm qua đại ca còn sai người đến bảo là nhớ con nhưng Đông Cung quá nhiều việc, nhất thời không qua đây được.”
Tiểu Đào lắc đầu, thút thít: “Nóng!”
Hạ Vân Tự nghĩ ngợi rồi lại nói: “Vậy mẫu phi dẫn con ra hồ chèo thuyền nhé? Trên hồ không quá nóng.”
Tiểu Đào miễn cưỡng gật đầu. Hạ Vân Tự bật cười, bế con gái lên, tạm gác thánh chỉ trong tay mình lại.
Thánh chỉ đó không phải là ý chỉ chính thức được hạ đến cho nàng mà chỉ là bản sao mà thôi, mang qua để phi tần quản lý hậu cung như nàng nắm tình hình.
Hoàng đế hạ chỉ cho một vị mỹ nhân họ Hứa xuất cung tu hành.
Thánh chỉ không nói rõ nguyên nhân nhưng cố gặng hỏi, Hứa mỹ nhân tỏ ra rất oan ức, mới sáng sớm liền đến khóc lóc với Hạ Vân Tự. “Thần thiếp không hề làm sai điều gì… chỉ cảm thấy hoàng thượng bận rộn chính sự, xin người phải cố gắng an dưỡng, đừng để mệt mỏi quá, vậy mà không biết sao hoàng thượng lại tức giận.”
Hạ Vân Tự nghe mà thấy sảng khoái cả ngươi. hoàng đế đúng là càng ngày càng nhạy cảm với chuyện này, cũng càng trở nên vui giận bất thường.
Nhưng ngoài mặt nàng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513899/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.