“Nhặt được trên đường xuống núi?” Hạ Vân Tự cầm viên mồi hương kia trầm ngâm một lát rồi giao lại cho Từ Minh Tín. “Ngươi mang cái này trình lên cho hoàng thượng nhưng đừng nhắc đến ta, chỉ nói nhị ca ngươi bảo trình lên là được.”
Từ Minh Tín ngẩn ra. “Vậy thần phải nói thế nào?”
Hạ Vân Tự mỉm cười. “Hắn bảo ngươi nói với ta thế nào thì cứ nói thế với hoàng thượng là được.”
Từ Minh Tín nghe thế thì càng hoang mang, đứng ngây ra một lúc vẫn chưa chịu đi, mặt đầy vẻ khó hiểu. Đúng lúc trong phòng cũng không có ai, Hạ Vân Tự bèn thong thả hỏi hắn. “Sao thế?”
Trong giọng của Từ Minh Tín có chứa chút oán trách. “Quý Phi nương nương… Người và nhị ca của thần đang chơi trò bí hiểm gì thế?”
Hạ Vân Tự bật cười, bảo: “Không có gì, yên tâm đi.”
Cuối cùng Từ Minh Tín không tiện hỏi nhiều, đành chắp tay cáo lui.
Đợi hắn đi được một lát, Hạ Vân Tự mới chợt nhớ ra hắn cũng sắp cưới vợ rồi.
Ninh Nguyên từng kể với nàng rằng Từ Minh Tín và một cung nữ tâm đầu ý hợp, cung nữ kia là người trong cung Hòa Phi, Hòa Phi đương nhiên vui vẻ tác thành, Từ Minh Nghĩa cũng không ý kiến gì nên hôn sự này cơ bản là đã định ra.
Cho nên gần đây Từ Minh Tín làm việc khá cẩn thận, không muốn bị lôi vào cuộc đấu đá âm thầm trong cung. Ninh Nguyên cũng thông cảm cho hắn, hứa là sau khi thành thân sẽ không để hắn làm thị vệ nữa mà điều đến Bộ Binh làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513893/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.