“Nghĩ cũng chu đáo đấy.” Hạ Vân Tự mỉm cười, rồi lại sa sầm mặt. “Nhưng những chuyện sau đó thì không được giấu giếm di mẫu nữa. Di mẫu sợ con tự chui vào lưới rồi không thoát ra được.”
Ninh Nguyên chép miệng, không nói chuyện.
Nàng vỗ vào trán thằng bé. “Nghe chưa hả?”
Ninh Nguyên không phục, nói: “Con nghe rồi…”
Vài ngày lại trôi qua, tháng sáu đã đến, thời gian tuyển tú trên điện cũng tới.
Năm nay trời vô cùng nắng nóng, việc không thể đến hành cung tránh nóng khiến người ta rất khó chịu. Nhưng đâu còn cách nào khác, đợt tuyển tú ba năm một lần là không thể tránh khỏi.
Hôm điện tuyển, Hiền Phi, Đức Phi đến Dục Tú Cung trước.
Lúc này đại tuyển còn chưa bắt đầu, các tú nữ đều ở ngoài đợi, chính điện cũng không có mấy ai, chỉ có vài thị tỳ thân cận ở lại hầu hạ.
Vì thế vừa ngồi xuống, một không khí đối chọi gay gắt đã bắt đầu nảy sinh giữa hai người. Hiền Phi cười bảo: “Từ cuối năm ngoái, thỉnh thoảng Đức Phi tỷ tỷ lại thấy không khỏe trong người, bây giờ vừa phải hầu hạ thái hậu vừa phải lo việc tuyển tú, đúng là vất vả.”
Từ khi ngũ hoàng tử chết yểu, thái hậu bèn đổ bệnh. Bây giờ đã qua hai năm nhưng vẫn chưa thấy khỏe hẳn.
Trước kia khi còn nắm quyền, Đức Phi cũng không thường đến hầu hạ cho mấy. Nhưng từ khi đại phong lục cung xong, nàng ta bị Hạ Vân Tự và Hiền Phi ép trên đầu, dưới sự âm thầm cho phép của hoàng đế, cung quyền cũng dần bị chia sẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513859/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.