Hạ Vân Tự khẽ hất hàm, lòng âm thầm suy đoán, đoán là nàng ta sẽ nói những lời đại loại như là “thấy đại hoàng tử bị hãm hại, lương tâm cắn rứt”…
Nhưng Tống tiệp dư chăm chú nhìn nàng một lát rồi nói: “Hôm qua gặp mặt, thần thiếp cảm nhận được vẻ đề phòng của nương nương đối với mình.”
Chân mày Hạ Vân Tự khẽ giần giật.
Tống tiệp dư từ tốn nói: “Điều này cũng nhờ những năm này ban tặng. Mấy năm nay thần thiếp sống ở nơi lạnh lẽo quạnh quẽ, mỗi ngày chỉ có thể gặp hai loại người, hoặc là thương hại cho tình cảnh của thần thiếp, hoặc là giẫm lên nỗi đau của thần thiếp. Hai loại người này khác biệt nhau quá lớn, sống lâu ngày trong sự khác biệt này, người không tinh ý cũng phải trở nên tinh ý, vì thế bây giờ một người có thái độ là địch hay bạn, thần thiếp có thể nhanh chóng nhận ra ngay.”
Nàng ta nói rất điềm đạm thản nhiên, nhưng sự điềm đạm thản nhiên này lại được hun đúc nên trong những tháng ngày bị đày đọa.
Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn nàng ta, nàng ta vẫn luôn mỉm cười, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn Yểu Phi nương nương lại là một người đặc biệt trong số này.”
Hạ Vân Tự cụp mắt, hỏi: “Là sao?”
Tống tiệp dư nói chậm lại, mỗi một câu đều có vẻ nghiền ngẫm. “Nương nương vào cung chưa đầy sáu năm, những người đối đầu với nương nương lần lượt đều bị lật đổ, ngay cả Chiêu Phi ngày xưa được sủng ái đến thế mà vẫn không thể may mắn tránh khỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513844/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.