Nàng quay lại nhìn y. Thật ra khoảng cách giữa họ chỉ khoảng hai ba trượng nhưng ánh mắt y lại rất xa cách khiến nàng cảm thấy xa xôi vạn dặm.
Y nhìn nàng, cười một tiếng rồi ôm cánh tay, dựa vào ghế: “Thành thật nói với trẫm trong này nàng tính kế những gì, đừng để trẫm phải đi tra.”
Thoáng chốc, Hạ Vân Tự cảm thấy máu trong người như đông đặc cả lại.
Nàng nhìn y. Khoảnh khắc ấy ngay cả việc hít thở nàng cũng quên mất. Y cũng nhìn nàng, trên mặt là nụ cười hờ hững không đổi, tuy nhiên ánh mắt thì ngày càng lạnh.
Vào cung bao lâu nay, đây là lần đầu tiên Hạ Vân Tự cảm nhận được cái gì gọi là sống chết chỉ trong khoảnh khắc.
Thật ra hôm đó khi Chiêu Phi bị định tội, hẳn là cũng diễn ra tình cảnh như vậy. Mỗi một sủng phi khi đột nhiên mất đi sủng ái hẳn là đều rơi vào tình cảnh như vậy. Nhưng lúc ấy, một là sự khoái trá khi nhìn thấy Chiêu Phi xui xẻo đã khiến nàng sơ suất, hai là chuyện xảy ra với người khác, nhất là với kẻ thù, dù gì cũng khó có thể đồng cảm được.
Lúc ấy nàng nhận định rằng Chiêu Phi bị trừng phạt đúng tội, nhưng bây giờ đến lượt nàng, nàng mới hoảng hốt nhận ra có lẽ đứng trên lập trường của y, nàng và Chiêu Phi chắc cũng không có gì khác nhau.
Chẳng qua đều chỉ là sủng phi của y mà thôi.
Nàng trẻ trung hơn một chút, quyến rũ hơn Chiêu Phi một chút, lại là người thân của thê tử y. Nhưng cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513835/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.