Oanh Thời nhất thời không nghĩ gì nhiều, chỉ cười bảo: “Thì ra không phải lục điện hạ của chúng ta thật. Vẫn là người làm mẹ như nương nương quen thuộc với tiếng khóc của con mình nhất chứ nô tỳ là không phân biệt được.”
Nói xong, thấy mãi mà Hạ Vân Tự vẫn không lên tiếng trả lời, Oanh Thời hơi ngạc nhiên, định thần nhìn lại thì thấy Hạ Vân Tự đang cau mày, như đang ngẫm nghĩ gì đó.
Một lát sau, nàng mới tiếp tục đi sâu vào trong phòng, hỏi nhũ mẫu. “Vừa nãy có bế Ninh Nghi ra ngoài đi lại không?”
Nhũ mẫu bẩm báo: “Lúc chiều có bế điện hạ ra ngoài hóng mát, điện hạ về là ngủ rất ngon, chưa từng ra ngoài nữa ạ.”
Hạ Vân Tự không lên tiếng. Không phải nàng không tin nhũ mẫu, có điều tiếng khóc khi nãy quá kỳ quặc, phải làm cho rõ mới được.
Nàng bèn trở về tẩm điện của mình, sau đó sai người gọi Ninh Nguyên đến, hỏi thằng bé: “Phòng của đệ đệ ở sát phòng con, vừa rồi con có nghe thấy động tĩnh gì không?”
Ninh Nguyên không hiểu, hỏi lại: “Động tĩnh?”
Hạ Vân Tự liền hỏi: “Nhũ mẫu có từng bế Ninh Nghi ra ngoài không?”
Ninh Nguyên lập tức thành thật trả lời: “Không ạ. Hôm nay con có nhiều bài tập, từ Thượng Thư Phòng về đây chỉ khoảng một khắc, sau đó vào phòng thăm Ninh Nghi trước, ở trong phòng với đệ đệ một lát, nó vẫn luôn ngủ. Con vừa về phòng không lâu thì người gọi con sang.”
Nói xong, sắc mặt của thằng bé trở nên lo lắng: “Có gì không ổn sao ạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513831/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.