Không ai biết Hạ Vân Tự và Diệp Lăng Sương đã bí mật nói với nhau những gì. Chạng vạng tối hôm đó, Diệp Lăng Sương dâng tấu rằng mình không thể nguôi ngoai trước cái chết của ngũ hoàng tử dù chuyện đã lâu nên muốn vào chùa để tóc tu hành, cầu phúc cho đứa bé ở trên trời, cũng cầu nguyện cho Đại Túc.
Hạ Huyền Thời sớm đã không đoái hoài gì đến nàng ta nên đương nhiên ân chuẩn. Có điều nghe nói Hạ Vân Tự đã đi gặp nàng ta nên tối đó nhìn thấy nàng thì không khỏi tò mò. “Nàng đi gặp nàng ta làm gì? Sao nàng ta lại đột nhiên muốn đi tu?”
Lúc đó Hạ Vân Tự đang bế lục hoàng tử đang say ngủ, mái tóc vén ra sau rủ xuống hai bên má, che bớt vẻ gợi cảm vốn có, trông hết sức dịu dàng hiền thục.
Nghe y hỏi, nàng khẽ thở dài: “Thần thiếp vốn không thích nàng ta, nhưng bây giờ làm mẹ, ngày ngày lo lắng cho con mình thì bỗng thấu hiểu được việc mất đi ngũ hoàng tử là đau đớn như thế nào đối với nàng ta nên không còn thấy chướng mắt như trước kia nữa… Nghĩ vậy, thần thiếp bèn đi khuyên nhủ nàng ta, nói với nàng ta rằng sinh lão bệnh tử là điều tất yếu, người còn sống thì phải cố mà sống cho thật tốt. Nếu đứa bé trên trời có linh thiêng thì sẽ cầu xin thần phật phù hộ cho mẫu thân nó bình an vui vẻ, nàng ta cứ rầu rĩ không vui như vậy há chẳng phải khiến con mình buồn sao.”
“Ai ngờ câu “cầu xin thần phật” này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513827/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.