Cơn đau kéo dài rất lâu, Hạ Vân Tự đau đến tối tăm mặt mày, người tái nhợt đi.
Thật là buồn cười. Dường như thứ gì nàng cũng tiên liệu được trước: Tính xem nếu Cát huy nga ra tay thật thì phải làm sao, mà không ra tay thì phải làm sao; dự liệu trước sau khi chuyện xảy ra thì làm thế nào để từng bước đánh tan sự đề phòng của hoàng đế, đạt được điều nàng muốn; thậm chí nghĩ luôn tới việc giả sử lần này tổn hại thân thể, sau này không thể có thai nữa thì phải tự an ủi mình thế nào…
Duy chỉ có quên mất lúc sảy thai thì đau đớn ra sao.
Bữa tiệc chấm dứt tại đây. Mọi người luống cuống tay chân đưa Hạ Vân Tự về Ngọc Trúc Hiên. Các cung nhân thì quýnh quáng đỡ nàng, hầu hết các phi tần cũng đi theo.
Tiểu Lộc Tử phản ứng nhanh nhạy, xuống thuyền là chạy thẳng đến Thanh Lương Điện, bẩm báo với hoàng đế. Vì thế Hạ Vân Tự vừa về tới Ngọc Trúc Hiên, nằm lên giường thì đã nghe thấy tiếng rèm châu bị hất mạnh ra. “A Tự!”
Tiếp đó là những tiếng vấn an.
Nhưng nàng cũng chỉ nghe được tới đó vì không trụ nổi nữa, dần chìm vào hôn mê. Trong đầu có một ý nghĩa buộc nàng phải cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh nhưng không thể làm được.
Khi nàng tỉnh lại thì trời đã gần sáng, trong phòng yên ắng không một tiếng động, toát lên bầu không khí lạnh lẽo.
Hạ Vân Tự ngơ ngác mở mắt ra một lúc mới từ từ nhớ lại chuyện xảy ra trước đó. Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513811/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.