“Muội muội nói gì vậy chứ?” Yến quý cơ cười gượng. “Dù gì cũng là con của hoàng thượng mà.”
Tuy nói thế nhưng có thể nhận ra nàng ta cũng không chắc chắn lắm.
Hòa cơ bình tĩnh trở lại, nở nụ cười, bảo: “Quý cơ nương nương nói cũng phải. Vậy thì truyền thái y đến xem sao.”
Mọi người đều ngầm hiểu ý, coi như không nghe thấy câu hỏi lúc nãy. Hứa chiêu nghi sai người đi truyền thái y. Trong chốc lát, thái y đã đến bắt mạch cho Hòa cơ, quả nhiên là có tin vui.
Sững sờ giây lát, Hòa cơ đích thân sai cung nhân: “Đi bẩm với hoàng thượng một tiếng.”
Tuy nàng đang cười nhưng nụ cười ấy không lan tỏa trong ánh mắt. Sâu trong đáy mắt nàng là một khoảng lặng lạnh lẽo và đầy vẻ thê lương.
Một lát sau, họ nhận được tin là hoàng đế đã đi ngủ. Nghĩ cũng phải, hôm nay trời chưa sáng hoàng đế đã xuất xung đi tế tổ, mệt nhọc hơn các phi tần nhiều, rồi giờ mẹo ngày mai phải thượng triều nên giờ này cần đi ngủ.
Hứa chiêu nghi nắm tay Hòa cơ, nói: “Muội cũng về cung nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai bẩm lại với hoàng thượng, chắc chắn người sẽ rất vui mừng.”
“Vâng.” Hòa cơ khẽ đáp lại. Mọi người cũng không ở lại lâu nữa, cùng nhau xin phép cáo lui.
Ra khỏi Du Hoa Điện, họ đứng lại tiễn Hòa cơ đi trước. Chiếc xe kéo khuất dần trên con đường hẹp, toát lên vẻ hoa lệ mà thê lương.
“Haiz…” Yến quý cơ thở dài một hơi: “Thật là tốt số, mới có mấy ngày chứ bao nhiêu.”
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513807/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.