Hạ Vân Tự ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại: “Hoàng thượng nhất định phải giết nàng ta ư?”
Hạ Huyền Thời nhíu mày, đáp: “Cấu kết với Quý Phi hãm hại hoàng hậu là tội chết, bây giờ lại dùng thủy ngân hại trẫm và nàng thì càng không thể tha. Trẫm còn đang cân nhắc là tru di tam tộc hay tru di cửu tộc đây. Nếu ngay cả ả mà nàng cũng không cho trẫm giết thì trẫm làm sao xử lý người nhà của ả?”
Dứt lời, y dừng lại, hỏi ý của nàng: “Rốt cuộc nàng nghĩ thế nào?”
Mặt Hạ Vân Tự sắc lạnh như lá trúc bị bao phủ bởi sương tuyết giữa ngày đông. “Sáu năm nay, thần thiếp cứ nghĩ tỷ tỷ bị bệnh mà qua đời. Tuy hoa đang nở đã vội tàn nhưng lúc còn sống, tỷ tỷ có hoàng thượng bầu bạn, lại có Ninh Nguyên hiếu thảo, âu cũng là viên mãn. Bây giờ đột nhiên biết được tỷ ấy vốn có thể sống thật hạnh phúc nhưng lại bị những kẻ tàn ác này tước đoạt đi mọi thứ.” Nàng cắn chặt răng, mỗi một câu chữ nói ra đều tràn ngập thù hận. “Nghĩ đến đây, sau này e là thần thiếp khó mà yên giấc được. Rồi nghĩ tới cảnh sau khi tỷ tỷ đi rồi, Chiêu Phi lại được sủng ái, hưởng hết vinh hoa phú quý thì thần thiếp càng bất bình thay cho tỷ ấy, cảm thấy cái chết không đủ để trả món nợ này.”
Những lời này bộc lộ hết nỗi căm hận của nàng. Một phi tần muốn được danh hiền thục nhân đức không nên nói ra như vậy. Nhưng chuyện đã đến nông nỗi này, nàng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-sung-doat-giang-son/1513800/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.